Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 312 - Ứng Gia 1

Một cái đầu của Long Uyên Thiên Thần rơi vào tinh cầu thể khí, máu Thiên thần chảy xuống, Hứa Ứng ngự kiếm bay lượn ở ngay bên dưới, cả Hứa Ứng, Ngoan Thất lẫn quả chuông đều bị thần huyết tưới đẫm!

Trong máu Thiên thần ẩn chứa lực lượng vô danh, xâm nhập cơ thể bọn họ, khiến khí huyết trong cơ thể bọn họ không khỏi cuồng bạo, tăng cường như điên!

Ngoan Thất đã khép xong khu vực Hi Di của Kim Nhân nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể kích hoạt bộ pháp bảo này, ngay lúc không biết làm gì thì thấy máu Thiên thần trên trời đổ vào.

Chỉ trong chớp mắt Dao Trì đã bị máu Thiên thần rót đầu, Thiên Hà cũng biến thành huyết hà hình thành từ máu Thiên thần, Thiên Hà chảy qua từng cảnh giới, mở cửa ba huyền quan Ngọc Kinh, Giáp Tích, Vĩ Lư, nối liền Thần Kiều, Dao Trì, Trọng Lâu, Giao Luyện, khí huyết kết nối với Ngũ Tạng Tiên Sơn!

Pháp lực ngập trời ập tới dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã truyền khắp người Ngoan Thất!

Thời khắc này, con rắn lớn chỉ cảm thấy pháp lực của mình được tăng cường tới mức khó mà tưởng tượng nổi, pháp lực cuồng bạo tràn ngập khắp một chi -- Hắn chỉ có một chi!

Cho dù là tổ tiên Ngoan Xà thời viễn cổ, trạng thái đỉnh phong cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ngoan Thất không khỏi vui mừng, cười ha hả, tiếng cười vang dội như sấm sét, kêu len: “Hôm nay nâng chén máu Thiên thần, chí khí chưa hết chẳng ngừng tay! Ngưu Thất gia ta lưng mang khu vực Hi Di, chiến đấu vì thương sinh, hôm nay thử sánh vai với Thiên thần!

Hắn khống chế pháp lực hùng hồn bay thẳng lên không, miệng phun khói độc, tung sóng gió, lao về phía một cái đầu của Long Uyên Thiên Thần, dũng mãnh chiến đấu!

Quả chuông thấy vật giật nảy mình: “Con rắn chết nhát này dũng mãnh như vậy từ hồi nào?’

Ngoan Thất lao tới, lại bị đánh lăn lông lốc, vòng về, dáng vẻ chật vật.

Hắn cùng lắm chỉ chống được một cái đầu của Long Uyên Thiên Thần, nhưng Long Uyên Thiên Thần có tới hàng trăm đầu, làm sao hắn địch nổi?

“A Ứng, cho ngươi bộ khu vực Hi Di này!”

Con rắn vòng về, cuống quít treo khu vực Hi Di sau lưng Hứa Ứng.

Hứa Ứng chỉ cảm thấy từ trong khu vực Hi Di của Kim Nhân hoàng lăng có pháp lực ngập trời truyền tới, dường như xuyên thủng từng cảnh giới của mình!

Bất luận là Khấu Quan kỳ thứ hai hay Trọng Lâu, Dao Trì, thậm chí Thần Kiều, Khấu Quan kỳ thứ ba, tất cả cảnh giới đều mở, khiến y lập tức có tu vi ngang hàng Phi Thăng kỳ!

Đó là kết tinh trí tuệ của thời Đại Tần!

Cho dù là Trúc Thiền Thiền cũng khen ngợi bộ pháp bảo này không dứt miệng.

Thợ giỏi của thời đại đó dùng pháp bảo mô phỏng từng cảnh giới của luyện khí sĩ, thậm chí có thể khiến một phàm phu tục tử lập tức có lực lượng của Phi Thăng kỳ!

Hứa Ứng cầm kiếm trên tay, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là lít nha lít nhít đầu thần long.

Phía sau đầu thần long là thân thể to lớn của Long Uyên Thiên Thần, như một đại lục cổ xưa.

Thiên thần này bị Hứa Ứng chém rơi một cái đầu, đau tới mức mấy cái đầu khác hét dài, tiếng hét khiến không gian chấn động.

Thân thể của hắn quá lớn, tuy có rất nhiều đầu nhưng bọn Hứa Ứng lại cực kỳ nhỏ bé, khó mà thấy rõ, kiếm quang phải chịu thiệt.

Giờ phút này sau khi đánh lui Ngoan Thất, từng cái đầu khổng lồ trợn trừng đôi mắt tìm kiếm tung tích Hứa Ứng, cuối cùng cũng tìm ra bọn họ.

Đối với y mà nói, thời khắc này Hứa Ứng nhỏ như hạt bụi, khó mà nhìn rõ, nhưng cũng may hắn có rất nhiều mắt, quan sát nhiều tầng là có thể thấy được mọi hành động của Hứa Ứng từ trước sau trái phải.

“Phản tặc Hứa Ứng!”

Long Uyên Thiên Thần gầm lên kinh thiên động địa: “Năm xưa ngươi chém đầu ta, khiến thân thể ta không còn trọn vẹn, không thể trở lại thế giới Thiên Đạo, thậm chí còn phải lưu lạc trong Chư Thiên Vạn Giới!”

Trên vai hắn là hào quang hình lá phong, nơi đó vốn phải có đầu của hắn, là cái đầu thật sự.

Còn hẻm núi máu thịt hiện ra sau lưng, thần long mọc ra trong đó, tất cả đều là thân thể của hắn, không phải đầu thật. Hắn tên là Long Uyên chính vì sau lưng có vực sâu tách ra, có rất nhiều thần long nhô ra từ trong đó.

Đầu của hắn bị Hứa Ứng chặt đứt trong trận chiến ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, bị y phá hủy!

Hắn may mắn không chết nhưng cũng trở thành tàn tật, không cách nào trở lại thế giới Thiên Đạo, bị Thiên đạo vứt bỏ, lang thang trên thế gian.

“Ta hận!”

Từng thần long chui ra sau lưng Long Uyên Thiên Thần uất ức tới cùng cực, dồn dập há miệng hét lớn: “Ta hận! Hận ngươi khiến ta lại phải trải qua cảnh bị ngươi chém đầu ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên!”

Một cái đầu khác của Long Uyên Thiên Thần cắn về phía Hứa Ứng, những cái đầu khác lộ rõ vẻ bi thương, kêu lên: “Không phải một lần, mà là hơn một trăm lần!”

Quả chuông bành trướng ầm ầm, tiếng chuông xao động, va chạm với đầu rồng, đánh lui đầu rồng. Nhưng càng nhiều đầu rồng ập tới, sừng rồng sắc bén húc tới, hất văng quả chuông!

“Ta vốn ngồi trên chỗ cao, được vạn giới sùng bái!”

Quả chuông còn chưa kịp ổn định thân thể lại có đầu rồng khác đành tới, đập nó bay tới bay lui, căn bản không kịp phản kích!

“Ta không có sinh lão bệnh tử, thọ ngang trời đất! Dẫu là tiên nhân cũng chẳng thể sống tiêu sái như ta!”

Hắn trút giận lên quả chuông, từng cái đầu đập lên thân chuông, khiến bên ngoài quả chuông lấp lánh ánh sáng, hào quang hiện lên là lập tức vỡ nát, không cách nào hình thành!

Khoảng một trăm cái đầu chi chít trên bầu trời, đồng thời nhìn xuống, đồng thanh nói: “Ta vốn là Thiên thần cao quý, khống chế Thiên đạo, thưởng phạt chúng sinh! Lại vì ngươi mà biến thành chúng sinh dơ bẩn hèn mọn!”

Quả chuông nổi giận, dốc toàn lực phát động uy năng của mình. Tiếng chuông vang dội, chỉ thấy miệng chuông rung động, một luồng uy năng hủy diệt thiên địa phá vỡ không gian xung quanh, tiếp đó chuông kêu coong một tiếng, đánh về phía một cái đầu rồng!

Long Uyên Thiên Thần lại chẳng buồn để ý, mười ba cái đầu rồng khác đồng thời áp sát, há miệng rống lớn, gầm thét với quả chuông!

Bầu trời quanh một chuông mười bốn đầu rồng bị đánh nát hoàn toàn, hư không cũng chôn vùi!

Lần gầm thét này, quả chuông thất bại thảm hại, bị tiếng rống của mười bốn cái đầu rồng xung kích tới mức chao đảo như chiếc lá rụng trong gió.

Trong lòng nó mất hết can đảm: “Chắc ta là quả chuông nát, còn không bằng con rắn ngu ngốc kia. Rắn ngu còn có thể đấm đá với Long Uyên, tuy nó không có chân!”

Nó đối phó với một cái đầu của Long Uyên còn được, đối phó với nhiều đầu như vậy thì lực bất tòng tâm.

Hứa Ứng ngoắc tay, quả chuông lung lay bay tới, chán nản nói: “A Ứng, tên này khống chế Thiên đạo, thực lực quá mạnh. Ta không phải đối thủ của Thiên đạo...”

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Ngài chuông, ngươi không cần chủ động ra tay, ngươi chỉ cần bảo vệ ta. Trận chiến này ta sẽ tự đánh!”

Quả chuông trong lòng nghiêm nghị, nói: “Tự tin như vậy, chẳng lẽ Ứng gia trở lại rồi?”

Những con cá khác đánh tới, từng cái đầu của Long Uyên cắn xé, giết hơn mười con, cuối cùng bầy cá bị giết tới mức sợ hãi, không dám báo thù cho đồng loại, dồn dập chui vào tinh cầu thể khí, ẩn nấp thân hình.

Long Uyên quá mạnh.

Tuy hắn bị mất đầu, thân thể không hoàn chỉnh nên bị thế giới Thiên Đạo trục xuất, nhưng thực lực vẫn không thể coi thường!

Tại thế gian, lực lượng của hắn là hoàn toàn áp đảo, cho dù Khương Tề cầm Thiên Tru kiếm trong tay cũng không phải đối thủ của hắn!

Một trăm cái đầu của Long Uyên nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.

Giọng nói của hắn trầm trầm, đầy phiền muộn: “Ngươi có biết không? Ở hạ giới tuy ta được đám ngu dân ở Nguyên Đình thế giới cúng bái, nhưng đâu có sung sướng gì. Ta không có đầu, chỉ có thể đội lá cây. Ngươi có hiểu không? Ta chỉ có thể đội một cái lá!”

Bình Luận (0)
Comment