Ngoan Thất biến sắc, âm thầm giơ mông lên, không phát hiện ra có gì lạ mới yên lòng.
Long Uyên không đầu không tay nhưng máu thịt sau lưng vỡ ra tạo thành một vực thẳm đầy máu thịt, khoảng một trăm cái đầu thần long khổng lồ linh hoạt như cánh tay.
Trong đó một đầu thần long há miệng, thôn tính tinh không dọc đường, nuốt lấy Hứa Ứng!
Nhưng ngay lúc này từng luồng kiếm quang ầm ầm bùng nổ trong cổ thần long, ánh sáng đâm xuyên qua thân thể thần long, xoay tròn cắt xé, dọc theo thân thể khổng lồ của thần long phá hủy ngược lên trên, mãi tới tận vực sâu sau lưng Long Uyên Thiên Thần!
Long Uyên Thiên Thần xoay người lại, gầm thét liên tục, đám thần long khác bay lượn, há cái miệng to như chậu máu, dồn dập táp về phía cái đầu thần long kia, chẳng bao lâu sau đã xé nát thân thể thần long khí!
Nhưng bọn chúng không thể cản nổi kiếm quang diễm lệ tuyệt luân kia, râu rồng ria rồng thậm chí răng rồng sừng rồng của đám thần long bị kiếm khí sắc bén không gì sánh được cắt đứt!
Thậm chí có cái đầu thần long bị cắt lưỡi, có cái bị cắt mũi, có cái bị đâm mù mắt!
Đám thần long còn lại giận tím mặt, đột nhiên rống lớn về phía kiếm quang đang lao tới, tiếng rống chấn tan thân thể thần long xui xẻo kia!
Cuối cùng thân hình của Hứa Ứng cũng bị bọn chúng hất ra, lơ lửng trên vực sâu máu thịt!
Đám thần long dồn dập lao tới, táp về phía y, đột nhiên trên cổ đám thần long có sắc máu lóe lên, máu tươi phun trào, từng cái đầu rồng kêu la thảm thiết rồi đứt lìa khỏi cổ.
Vừa rồi tuy đám thần long này hất được Hứa Ứng ra, nhưng Hứa Ứng vận Thiên Tru kiếm đã chặt đứt đầu tất cả thần long!
Thân hình Hứa Ứng bay lượn, cầm kiếm lao về phía máu thịt trên lưng Long Uyên Thiên Thần. Y định giết vào trong cơ thể Long Uyên Thiên Thần, chém chết Thiên thần này từ trong ra ngoài!
Nhưng ngay lúc này trong vực sâu máu thịt lại vang lên tiếng cười kinh thiên động địa, máu thịt trong vực sâu lún xuống, để lộ vô số răng nanh sắc bén.
Vực sâu máu thịt này như cái miệng khổng lồ dựng thẳng, chẳng qua nó mọc trên lưng Long Uyên Thiên Thần!
Từng con thần long vừa bị Hứa Ứng chém đầu như những cái lưỡi linh hoạt không gì sánh được!
“Hứa Ứng, cuối cùng ngươi cũng chạy tới miệng ta, để ta ăn thịt ngươi!”
Long Uyên cười ha hả, cái miệng kia ầm ầm khép lại, cắn thẳng xuống, nuốt lấy Hứa Ứng.
Long Uyên khép miệng rồi lại mở ra, nhai ngấu nghiến. Hàm răng của hắn cứng rắn không gì sánh được, như núi non giao thoa, phá vỡ tất cả!
Đám người Khương Tề, Ngoan Thất trong lòng lạnh buốt.
Đột nhiên Khương Tề lớn tiếng nói: “Đi mau!”
Hắn ra sức phát động Phù Tang thần thụ, dốc toàn lực bay về phía Nguyên Thú thế giới. Ngoan Thất và quả chuông đang ngơ ngác thì thấy cảnh này, đột nhiên Ngoan Thất nói: “Đó là Ứng gia! Ứng gia tuyệt đối không thể bị ăn thịt được! Chắc chắn sẽ bình an trở về!”
Quả chuông nói liến thoắng: “Đúng vậy! Đó là Ứng gia có thể tùy tiện giết chết Thiên ma, cho dù Long Uyên có mạnh hơn nữa cũng không thể thắng được Ứng gia!”
Tiếng gọi của Khương Tề vọng tới, Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đi tới, giúp hắn đẩy gốc Phù Tang thụ này.
Còn sau lưng bọn họ, thân thể hùng vĩ vô địch của Long Uyên Thiên Thần bắt đầu thu nhỏ, dần dần biến thành hơn nghìn trượng rồi rảo bước đuổi theo Phù Tang thụ!
“Đừng chạy trốn!”
Long Uyên Thiên Thần cười hả hả: “Hứa Ứng chết rồi, các ngươi có trốn cũng không thoát. Cho dù có trốn, các ngươi trốn được đi đâu?”
Trong lòng mọi người lạnh buốt.
Long Uyên Thiên Thần càng đuổi càng gần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Sắc mặt Khương Tề âm trầm bất định, đột nhiên dừng bước nói: “Các ngươi đi trước đi! Chỉ cần đi thẳng theo hướng này, chẳng mấy chốc sẽ thấy Nguyên Thú thế giới!”
Ngoan Thất và quả chuông do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy Phù Tang thụ bay vút đi.
Khương Tề xoay người lại, đối diện với Long Uyên Thiên Thần càng lúc càng gần, dốc nốt chút tu vi còn sót lại, khu vực Hi Di rách rưới hiện lên sau lưng.
Hắn thầm nhủ trong lòng: “Ta đi bây giờ vẫn còn kịp. Long Uyên Thiên Thần bị Hứa Ứng đánh trọng thương, lại thêm thương tích ta gây ra từ trước, thực lực của hắn đã kém xa trước đây. Nếu ta dốc toàn lực bỏ trốn, có thể thoát khỏi truy sát của hắn.”
Ánh mắt hắn nhấp nháy, với tình hình hiện tại của hắn, tuyệt đối không thể chống nổi Long Uyên.
Lựa chọn tốt nhất chính là vứt bỏ đám phàm phu tục tử trên Phù Tang tụ, lập tức bỏ chạy.
“Nguyên Thần của ta đang ở trên Phù Tang Thụ, chỉ cần ta thu hồi Nguyên Thần, bỏ trốn theo hướng khác là có thể giữ được mạng sống. Ta là Thái sư của Chu Thiên tử, ta là người cơ trí, nên vứt bỏ tình cảm của nhân loại. Ta không có quan hệ gì với đám người này, cho dù liều mạng cứu vớt bọn chúng, bọn chúng cũng chẳng thể báo đáp ân tình của ta.”
Trao đổi như vậy hoàn toàn không hợp với suy nghĩ của hắn!
Hắn muốn làm một vị thần tuyệt đối không có tạp niệm, không bị bất cứ tình cảm nào của nhân loại trói buộc, không phạm bất cứ sai lầm nào.
Bất cứ quyết định nào của hắn cũng là sáng suốt tới tuyệt đối, hoàn toàn không mang chút tình cảm cá nhân nào!
Lúc này, Nguyên Thần của hắn nhìn xuống đám người trên Phù Tang thần thụ, rất nhiều người đã ôm lấy nhau, không phát ra tiếng động nào, nhìn Long Uyên Thiên Thần càng lúc càng gần.
Có một số thôn dân cúi người bái lạy Nguyên Thần tàn tạ của hắn, cầu khẩn linh hồn tổ tiên phù hộ.
Có một số người hai mắt vô thần, ngồi đờ đẫn ở đó.
Nguyên Thần của Khương Tề lơ lửng trên Phù Tang thụ, hắn nghe thấy có người nhỏ giọng nức nở, lại có người đứng dậy cầm vũ khí mà tổ tiên lưu lại, vung vẩy với Long Uyên đang tiếp cận trên không trung.
Hắn thấy người mẹ trẻ tuổi bảo con mình đừng sợ.
Trong cổ họng Khương Tề phát ra tiếng gầm khàn khàn, có lẽ thương thế chưa khỏi nên hơi thở của hắn khá nặng nề.
Trong lồng ngực của hắn nóng bỏng, như có một luồng khí hòa lẫn với máu xộc lên.
“Ta là Thái sư của Chu Thiên tử, ta lý trí tuyệt đối, ta biết thân thể phàm nhân không thể đối phó được với Thiên thần.”
Hắn xé y phục, để hơi nóng trong lòng mau chóng phát tán!
Hắn hét lớn một tiếng, Nguyên Thần tàn tạ trên Phù Tang thụ bay tới, đứng sừng sững sau lưng hắn.
Thời khắc này, hắn không muốn làm vị thần lý trí tuyệt đối nữa.
Hắn muốn làm người!
Hắn dùng thân thể người, nghênh chiến với Thiên thần, quyết đấu với Thiên đạo!
Thân thể không đầu khổng lồ của Long Uyên rảo bước lao tới, cười ha hả, cái miệng khổng lồ sau lưng lại mở rộng, từng thần long bay ra, cười nói: “Ta đã thấy quá nhiều kẻ đáng thương như ngươi, bỏ qua tính mạng bản thân vì người khác! Nhân loại không biết tới ơn nghĩa, không đáng cứu vớt, thôi để ta tiễn các ngươi lên đường!’
Khương Tề gào thét, đẩy khí tức lên tới cực hạn, chuẩn bị nghênh đón trận chiến cuối cùng của bản thân!
Đột nhiên trong cơ thể Long Uyên có vô số kiếm quang lấp lóe, giăng khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt, Thiên thần này ầm một tiếng nổ tung, chia năm xẻ bảy ngay trước mặt Khương Tề!
Khương Tề ngơ ngác, bị máu Thiên thần bắn tới, tưới đẫm cả mặt mũi, thậm chí con mắt cũng dính máu Thiên thần!
Trong sắc máu đó, Hứa Ứng cầm ngược Thiên Tru kiếm, rảo bước đi tới, đưa chuôi kiếm cho hắn.
Khương Tề sắc mặt ngơ ngác nhận lấy Thiên Tru kiếm.
“Trên người của ta có máu không?” Hứa Ứng quay đầu sang hỏi.
Khương Tề quan sát y, lắc đầu. Chỉ thấy thân thể y sạch sẽ như vừa tắm rửa, hoàn toàn không dính vết máu.
Hứa Ứng mỉm cười, hạ giọng nói: “Sau khi ta hôn mê, sẽ có một người đứng trên tảng đá bay tới.” Nói xong y ngã xuống.
Khương Tề vội vàng đỡ lấy y, đột nhiên trong lòng có cảm giác, quả nhiên thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen đai đỏ ngồi trên một tảng đá vuông vức cỡ một trượng, bay ngang qua bên cạnh bọn họ.
Nam tử trẻ tuổi kia còn cầm một quyển sách vàng trong tay.
Khương Tề đột nhiên nhớ tới miêu tả của Ngoan Thất, trong lòng hơi động, lớn tiếng nói: “Từ Phúc!”