Quả chuông cẩn thận quan sát Hứa Ứng, dò hỏi: “A Ứng, chúng ta có nên kể lại cho Kim Bất Di những gì mình thấy trong trí nhớ của nó không?”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên trời, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngài chuông, nó đã quên mọi chuyện lúc trước, đã hạnh phúc biết bao. Nó không cần chạy ngược chạy xuôi, không cần liều mạng chém giết vì ta, không cần nghênh chiến những đối thủ không thể chiến thắng. Nó ở đây, có mọi người kính nể nó, thờ cúng nuôi dưỡng nó. Nó có thể dưỡng già ở đây.”
Quả chuông suy nghĩ rồi nói: “Thế nhưng tìm được ngươi là chấp niệm của nó. A Ứng, nó tìm ngươi cả đời, chẳng lẽ không để nó hoàn thành chấp niệm của mình à?”
Hứa Ứng suy nghĩ một lát, lấy ra một cái bình ngọc.
Quả chuông nghi hoặc nhìn bình ngọc. Hứa Ứng mở bình ngọc ra, quả chuông càng nghi hoặc: “A Ứng, trong bình là gì? Sao mùi giống Nguyên Đạo Tinh Tụy thế?’
Nó hét lên: “Chẳng phải ngươi đã trả hồ lô Nguyên Đạo Tinh Tụy cho Khương Thái sư rồi à?’
Hứa Ứng nói: “Đương nhiên là trả rồi, nhưng trước lúc đó ta rót một ít Nguyên Đạo Tinh Tụy trong hồ lô của hắn ra, tự mình cất giữ, cũng hợp lý mà?”
“Ngươi rót ra bao nhiêu?”
"Một chút."
“Đưa ta xem thử!”
Hứa Ứng không cho nó nhìn, rót một ít Nguyên Đạo Tinh Tụy trong bình ngọc ra, lại điều động một chút Trường Sinh tiên dược trong bí tàng Nê Hoàn của mình, câu một chút Hồn Phách tiên dược trong bí tàng Dũng Tuyền, để Nguyên Đạo Tinh Tụy hòa tan.
Làm vậy sẽ khôi phục một chút sức sống cho thân thể và hồn phách của Kim Bất Di, còn có thể tăng cường tuổi thọ cho nó không thì Hứa Ứng không biết.
Cho dù Kim Ô là dị thú Hồng Hoang, nó cũng có giới hạn tuổi thọ. Nguyên Đạo Tinh Tụy có mạnh đến đâu đi nữa, có hiệu quả tốt mấy, cũng không thể giúp nó nghịch thiên cải mệnh.
Hứa Ứng không thể giúp dị thú cường đại như vậy mở bí tàng Nê Hoàn, chỉ có thể truyền một ít tiên được của mình cho nó.
Nguyên Đạo Tinh Tụy cũng có thể giúp nó bồi bổ tình trạng cơ thể, có lẽ sẽ cải thiện cái bệnh hay quên của nó.
Hứa Ứng và quả chuông bay ra khỏi trí nhớ Kim Bất Di, hạ xuống dưới đất. Y thấy ánh mặt trời chiếu rọi, thần sắc không khỏi ngây dại, có cảm giác như đã qua mấy đời.
Y như trải qua những năm tháng dài dằng dẵng, khi trở lại nhân thế bỗng có cảm giác lạ lẫm.
Y khôi phục bình tĩnh, tiếp nhận bản thân của lúc này.
Sau đó, y thấy Ngoan Thất bị mổ vỡ đầu, máu tươi chảy đầy mặt, nằm đờ ở đó không hề nhúc nhích. Lồng giam không gian xung quanh bị mổ tới mức thủng trăm ngàn lỗ.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Ứng nghi hoặc hỏi Kim Bất Di.
Kim Ô cao tuổi lắc đầu như trống bỏi, vội vàng nói: “Không biết. Gần đây ta rất hay quên, chắc là có kẻ địch tới.”
Ánh mắt nó trốn trốn tránh tránh, Hứa Ứng truyền Trường Sinh tiên dược cho nó, lại dùng Nguyên Đạo Tinh Tụy luyện hóa Trường Sinh tiên dược, giúp trí nhớ của nó khá hơn rất nhiều, có thể nhớ lại những chuyện gần nhất.
Tuy Kim Ô đã già nhưng lại trở nên khôn khéo, kiên quyết không thừa nhận là do mình làm.
Hứa Ứng nhìn sang phía những thôn dân bụng cá, dân chúng bụng cá gặp y, ai nấy ấp a ấp úng, không dám nói câu nào.
Hứa Ứng đành tế quả chuông ra, điều động sở học mấy ngày nay, phát động đạo văn chữ Tù, nghịch chuyển phong ấn, thả Ngoan Thất khỏi đạo văn chữ Tù!
Nhưng trên người Ngoan Thất còn trúng một loại phù văn tiên đạo khác là chữ Ngữ. Loại phù văn này thì Hứa Ứng lý giải không sâu, tạm thời không thể giải được.
Cuối cùng Ngoan Thất cũng khôi phục ký ức. Hứa Ứng dò hỏi: “Thất gia, ai làm gì bị thương vậy?’
Ngoan Thất hoảng sợ nhìn Kim Ô Kim Bất Di một cái. Kim Bất Di ngồi trên Phù Tang thụ, mặt mũi hiền lành nói: “Ngươi nói đi, nơi này không có người ngoài.”
Nó nâng cánh trái, mổ hờ lên cánh mấy cái, ánh mắt trở nên hung ác.
Ngoan Thất co rúm người nói: “Có lẽ ta tự làm mình bị thương. Ta còn trúng một loại phong ấn, không nhớ được rất nhiều chuyện.”
Ánh mắt Kim Bất Di lộ vẻ tán thưởng, giơ một cọng lông chim với hắn, như giơ ngón tay cái.
Ngoan Thất thoát khỏi phong ấn chữ Tù, có thể điều động Trường Sinh tiên dược tự chữa trị thương thế cho bản thân, vết thương trên đầu không đáng ngại. Có điều thi thoảng đạo văn chữ Ngữ lại bộc phát, khiến cho trí nhớ của hắn đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, bản thân hắn cũng rất rầu rĩ.
Cũng may quả chuông mới thử lần đầu, chưa phát hiện uy lực của chữ Ngữ tới cực hạn, không thì chắc ký ức của Ngoan Thất đã bị tẩy trắng.
Quả chuông đối xử với Ngoan Thất tốt hơn nhiều, mọi chuyện đều nghe theo Ngoan Thất, không còn như trước động một chút là đánh nhau. Hứa Ứng vội vàng truyền thụ na pháp cho đân chúng bụng cá, giảng cho họ cách mở bí tàng, luyện hóa tiên dược.
Mục đích của hắn là để đám người sùng bái Kim Ô này thi thoảng lại truyền cho Kim Ô một ít Trường Sinh tiên dược, để Kim Ô sống lâu hơn một chút.
Qua mấy hôm, một dân chúng bụng cá đi tới nói: “Bên ngoài có người trẻ tuổi nói là cố nhân của Hứa ân nhân, tên là Tiết Doanh An, tới bái kiến.”
Hứa Ứng thầm ngạc nhiên: “Tiết Doanh An còn sống?”
Y vội vàng bảo mọi người mời Tiết Doanh An vào.
Không bao lâu sau Tiết Doanh An đã nhanh chân đi tới, tinh thần phấn chấn, còn cách xa đã cười nói: “Hứa Ứng, ta trở lại Cửu Long sơn nói với sư phụ là mình nhận được tiên đạo linh căn! Nhưng sư phụ không giết ta! Suy đoán của ngươi về sư phụ ta đều là sai!”
Hứa Ứng cũng không nhịn được vui vẻ thay cho hắn, cười nói: “Xem ra ta trách lầm Lý Tiêu Khách rồi, nhất định phải cáo lỗi với hắn mới được.”
Quả chuông nghe vậy tinh thần phấn chấn, quét sạch mọi mê mang trước kia, cười nói: “Hứa Ứng, ta đã nói mà, chủ nhân nhà ta là người quang minh lỗi lạc, không thể là loại tà ác được! Ngươi còn không tin!”
Hứa Ứng liên tục xin lỗi nó.
Tiết Doanh An cười ha hả, hưng phấn khó tả, nói: “Ta kể chuyện về ngươi cho sư phụ, sư phụ bảo ta tới gặp ngươi, nói nhất định phải mời thần tiên bất lão tới Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh làm khách!”
Hứa Ứng cũng muốn tới Cửu Thái lĩnh một lần, gặp mặt chủ nhân của quả chuông, cho nên vui vẻ đáp ứng.
Y thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành. Kim Ô cao tuổi thò đầu xuống cười nói: “Thiếu niên, đã mấy ngàn năm không ai gọi tên ta. Ngươi từng đi vào trí nhớ của ta, chắc chắn biết ta tên là gì?”
Hứa Ứng nhẹ nhàng nâng bàn tay, vuốt ve sợi lông trắng toát của nó, nói: “Ngươi tên là Kim Bất Di. Không quên không bỏ Kim Bất Di.”
Kim Bất Di ngẩng đầu lên, cực kỳ vui vẻ, hết nhìn đông tới nhìn tây, cười nói với dân chúng bụng cá: “Ta có tên, ta tên là Kim Bất Di! Không quên không bỏ Kim Bất Di!”
Nó cười ha hả, hết sức vui vẻ.
Hứa Ứng dẫn theo Ngoan Thất và quả chuông, đi theo Tiết Doanh An.
Kim Bất Di cười ha hả không thôi, ký ức cổ xưa dần dần hiện lên trong đầu, nó đột nhiên nhớ lại thời thiếu niên cũng có một âm thanh nói với nó:
“Ta đặt tên cho ngươi, sau này ngươi tên là Kim Bất Di! Không quên không bỏ Kim Bất Di! Chúng ta vĩnh viễn không tách rời!”
Nó dõi đôi mắt vẩn đục nhìn theo Hứa Ứng, như trở lại thời thiếu niên.