Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 328 - Trận Chiến Giữa Hai Quả Chuông 1

Con rồng kiếm khí bay lượn sát hẻm núi, xoay tròn lao lên trên, đột nhiên tới giữa không trung lại tạo thành một đám mây kiếm khí.

Đứng trên kiếm vân là thiếu nữ váy vàng, quát lên một tiếng, chỉ thấy trong mây có ba luồng kiếm quang khổng lồ lao, bay lượn trên không trung, ba luồng kiếm quang giao nhau, đánh tới đánh lui, hung ác không gì sánh được.

“Kiếm thuật hay lắm!” Hứa Ứng dừng chân, tán thưởng từ tận đáy lòng.

Giọng nói Lý Tiêu Khách vang lên từ phía trước, cười nói: “Hứa đạo hữu, mời sang bên này.”

Hứa Ứng đi theo hắn, được dẫn tới Tiêu Dao điện trên Cửu Thái lĩnh, chỉ thấy một quả chuông màu vàng óng mang theo vạn luồng hào quang, còn rực rỡ hơn mặt trời của thế giới này.

Quả chuông này toàn thân màu vàng, sáng chói tới mức người ta khó mà nhìn thẳng, chắc hẳn là Tiêu Dao chung.

Hứa Ứng lập tức cảm thấy quả chuông có cảm xúc thù địch, bèn ho khan một tiếng nói: “Lý đạo hữu, năm xưa ngươi luyện chuông trấn áp Thiên ma, có phải pháp bảo được luyện cũng chia bản chính bản sao?”

Lý Tiêu Khách nghiêm nghị nói: “Ta đối xử với tất cả pháp bảo như nhau, sao lại chia bản chính bản sao? Trong lòng ta tất cả những pháp bảo mà ta luyện chế đều là duy nhất.”

Quả chuông cảm động khó tả.

Ngoan Thất nói nhỏ: “Rau hẹ"

Tiêu Dao điện, nhà bếp đã chuẩn bị tiệc rau hẹ xong, nướng hấp nấu xào, đủ những phương pháp nấu rau hẹ, đầy một bàn, chẳng qua mùi hơi hăng.

Lý Tiêu Khách mời Hứa Ứng vào chỗ, nghiêm nghị nói: “Đây là quy cách tiếp khách cao nhất của Cửu Long sơn chúng ta, mong Hứa đạo hữu không ghét bỏ, nghĩ chúng ta thô kệch.”

“Nào dám?” Hứa Ứng ngồi xuống.

Quả chuông thấy vậy lẳng lặng bay ra ngoài, đi lên nóc điện. Chỉ thấy quả chuông vàng kia treo trên không trung của đại điện, đang xoay tròn không nhanh không chậm.

Phía ngoài chuông vàng hiện lên rất nhiều dấu ấn sâu trầm, nhật nguyệt giang sơn, vạn vật vạn loại, được đơn giản hóa thành hình khắc.

Tuy hình khắc rất đơn giản nhưng khi chuông vàng kích hoạt, những hình khắc đó hóa thành ánh sáng, chiếu khắp bốn phía là thấy được nhật nguyệt giang sơn, dòng sông hồ nước, chim thú trùng cá, đủ loại dị tượng bay khỏi vách chuông.

Bọn chúng cực kỳ sống động, cứ như vật thực, lưu dấu khắp bốn phía thiên địa Cửu Long sơn, khiến bên trong tạo thành một vách ngăn với bên ngoài, bảo vệ Cửu Long sơn!

Quả chuông thấy vậy chỉ cảm thấy dấu ấn trên người mình ảm đạm phai mời.

Đương nhiên nó có thể tỏa ra tường ánh sáng bất phàm, hình thành chuông bên ngoài chuông, nhưng đó là tuyệt học thi triển lúc liều mạng!

Còn Tiêu Dao chung chỉ xoay một vòng là dấu ấn vạn vật vạn loại bộc phát một lần, không ngừng bảo vệ Cửu Long sơn, từ nặng hóa nhẹ, cực kỳ thong dong.

Chỉ riêng điểm này thôi, nó đã thua rồi.

“Ngươi là Tiêu Dao chung?”

Quả chuông lúng ta lúng túng nói với chuông vàng: “Ta cũng là pháp bảo do chủ nhân luyện chế. Chúng ta là hai anh em, ngươi đi theo bên cạnh chủ nhân, ta ở lại trấn ma trên Tiểu Thạch sơn. Sự tồn tại của chúng ta đều quan trọng đối với chủ nhân, không phân biệt giàu nghèo.”

Tiêu Dao chung vẫn xoay tròn không nhanh không chậm, cũng không để ý tới nó.

Quả chuông cười nói: “Chủ nhân chế tạo ngươi thật đẹp. Lúc đầu được luyện thành ta cũng có màu vàng.’

“Ta biết.”

Thần thức của Tiêu Dao chung xao động, cuối cùng cũng uể oải đáp lại một câu: “Khi Lý đạo hữu chế tạo ngươi, ta cũng ở bên cạnh, khi đó ngươi rất ngay ngắn. Nhưng khi đó ngươi không có màu vàng, màu của ngươi là màu đồng thau.”

Quả chuông ngơ ngác, gắng gượng cười nói: “Màu đồng thau chỉ kém màu vàng một chút thôi, khác biệt không lớn...”

“Chênh lệch rất lớn.”

Tiêu Dao chung nghiêm nghị nói: “Chênh lệch giữa ngươi và ta chính là chênh lệch giữa vàng và đồng. Khi Lý đạo hữu chế tạo ngươi chỉ là tìm chút đồng thau, chế thành quả chuông, sao chép số dấu ấn của ta khắc vào cơ thể ngươi. Nhưng khi Lý đạo hữu chế tạo ta lại phải tìm dị bảo khắp thiên hạ, hái Nam Sơn Kim Tinh, luyện Thái Sơn Chi Tinh, hái kim thạch của dị tinh nơi thiên ngoại, trộm lấy tiên hỏa rồi rèn luyện hết ngày tới đêm, bốn mươi chín năm mới luyện thành. Sau đó hắn đặt ta vào khu vực Hi Di của hắn, thả trong Ngọc Kinh Huyền Quan, mượn thiên địa đạo đạo mà mình tu được không ngừng khắc dấu, trăm năm mới xong.”

Quả chuông nghe vậy trong lòng chua xót, cười nói: “Ta cũng thế. Chủ nhân nói trong lòng người pháp bảo không phân biệt sang hèn.”

Tiêu Dao chung thản nhiên nói: “Ngươi thì khác. Lý đạo hữu chế tạo ta phải mất tổng cộng một trăm năm mươi năm, trong một trăm năm mươi năm đó tu vi của hắn không tiến mà lùi. Nhưng chế tạo ngươi hắn chỉ mất có ba bốn ngày, không tốn nhiều thời gian. Ngoài ra...”

Nó dùng giọng điệu ngạo nghễ nói: “Đừng bảo là pháp bảo không phân biệt sang hèn, nói xong câu này chính ngươi có tin không? Có một số pháp bảo khi vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, có một số pháp bảo khi vừa xuất thế đã là màu đồng xanh cấp thấp! Ngươi tưởng chúng ta làm việc giống nhau chắc?”

Quả chuông tức giận nói: “Có gì mà không giống? Ngươi ở đây gió táp mưa sa, ta ở Tiểu Thạch sơn còn có căn đình che chắn, ngươi còn chẳng bằng ta!”

Tiêu Dao chung khinh thường nói: “Đúng là Lý đạo hữu đối xử với tất cả pháp bảo như nhau, nhưng đó là đối với pháp bảo. Còn ta thì khác. Ta là đạo hữu của hắn, không phải pháp bảo của hắn. Pháp bảo dùng hỏng thì ném, còn đạo hữu theo nhau cả đời.”

Giọng điệu của nó vẻ thương hại, thản nhiên nói: “Hắn và ta gọi nhau là đạo hữu vì hắn tiến bộ ta cũng tiến bộ. Ta theo hắn cùng phi thăng, đi vào tiên giới, trở thành tiên khí hộ đạo của hắn. Ngươi, pháp bảo chế từ đồng thau, trong đồng còn có nhiều tạp chất. Ngươi có xứng phi thăng cùng Lý đạo hữu không?”

Quả chuông lắp bắp nói: “Ta giúp chủ nhân trấn ma ba ngàn năm, ngươi làm được gì cho chủ nhân?”

Tiêu Dao chung nói: “Ngươi là pháp bảo, ta là đạo hữu. Ta không cần làm gì vì Lý đạo hữu, thậm chí Lý đạo hữu còn làm rất nhiều chuyện vì ta. Huống chi, ta bảo vệ Cửu Long sơn, bảo vệ cơ nghiệp cho Lý đạo hữu, nói tới chuyện công lao cực khổ ngươi cũng kém xa ta.”

Quả chuông giận không kiềm nổi: “Tên hàng dỏm nhà ngươi phách lối cái nỗi gì? Có giỏi thì đọ sức một phen!”

Tiêu Dao chung cười lạnh: “Ngươi tự tìm đường chết đấy à.”

Trong Tiêu Dao điện, Hứa Ứng và Lý Tiêu Khách nâng chén. Lý Tiêu Khách cười nói: “Chúng ta đã ba ngàn năm rồi chưa gặp mặt. Ba ngàn năm sau không ngờ lại có thể đoàn tụ. Ba ngàn năm không gặp mặt mà ngươi vẫn hệt như xưa, dung mạo không hề thay đổi.”

Hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Hứa Ứng ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, rượu cay chảy xuống họng, hơi nóng không gì sánh được. Y ho khan một tiếng, cười nói: “Ta thấy Lý đạo hữu đâu có già đi, chắc có thuật trú nhan.’

Lý Tiêu Khách cười ha hả nói: “Thuở nhỏ ta học pháp thuật thần tiên, nhưng chẳng mấy chốc lại bị người khác cho biết thuật thần tiên không thể trường sinh. Vì vậy ta chán nản, trốn trong góc nhận vài đệ tử sống tạm qua ngày. Hứa đạo hữu thấy ta không già, thật ra thân thể ta không sống được bao lâu nữa.”

Hắn thổn thức không thôi, Hứa Ứng cũng không nhìn ra được là thật hay giả.

“Lý đạo hữu, Từ Phúc có tới tìm các hạ không?”

Hứa Ứng đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi: “Hắn nói gì mà các hạ đổi ý, lại rời núi lần nữa?”

Bình Luận (0)
Comment