Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 33 - Cõi Âm Xâm Lấn 1

Hứa Ứng hừ một tiếng nhưng cũng chẳng làm gì được hai tên yêu quái đang phát điên này. Hai tên lại này còn đầu độc y cùng tạo phản nhân loại, lật đổ sự thống trị của nhân loại, thành lập một yêu quốc trên lục địa!

“Ngươi làm đại vương, hai huynh đệ chúng ta đều phục!” Bọn họ kêu gào nói.

Trong hang tràn ngập yêu khí, tối tăm rối loạn, Hứa Ứng đành phải đứng dậy đi ra ngoài hang. Chỉ thấy bên ngoài toàn màu đen kịt, cơn mưa lớn đã ngừng nhưng trên không trung vẫn có mưa rơi lất phất, chẳng biết lúc nào mới trời quang mây tạnh.

Hứa Ứng suy nghĩ tới thất thần.

Na sư của nhân tộc tầm long định vị, tìm kiếm lục bí trong cơ thể người, khai mở bí tàng, sau đó khai thác lực lượng bí tàng luyện thành ẩn cảnh.

Luyện khí sĩ lại là hút khí luyện khí, xung kích huyền quan trong thân thể.

Hiển nhiên đây là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau, không có chỗ nào liên kết!

“Nếu hút khí luyện khí là công pháp của nhân tộc, thế thì vì sao nó hoàn toàn không giống na sư na pháp?” Trong lòng y càng khó hiểu.

Trong hang lại vang vọng tiếng bàn tán xôn xao của hai con yêu quái: “Chắc chắn trước thời nhân loại,yêu tộc chúng ta đã có một nền văn minh mở đường, thành lập đế quốc huy hoàng, thậm chí chia cách hai cõi âm dương! Sau đó, chúng ta bị lũ nhân tộc dùng âm mưu đánh bại, văn minh thất lạc!”

“Nhân tộc thật quá hèn hạ!”

“Nhưng Hứa đại yêu vương sẽ dẫn dắt chúng ta khôi phục vinh quang cho yêu tộc!”

“Hứa yêu vương vạn tuế!”

...

Hứa Ứng trắng mắt khinh thường, trí tưởng tượng của hai con yêu quái này còn phong phú hơn mình.

Vai trái của y giật giật, vẫn đau âm ỉ, có điều vết thương do kiếm đâm trên vai trái đã khá hơn nhiều.

Y bị phi kiếm của thần linh khổng lồ xuyên thủng tay trái và ngực trái, xương bả vai bên trái cũng bị đâm thủng, vốn dĩ toàn bộ cánh tay trái không thể nhúc nhích được nhưng sau khi ngũ khí triều nguyên, luyện nguyên khí thành ngũ khí, có vẻ như năng lực hồi phục của y cũng nhanh hơn trước nhiều.

Nếu là lúc trước, chỉ riêng vết thương bên vai trái đã khiến y phải tĩnh dưỡng mất nửa năm.

“Dù sao thì năng lực hồi phục của bí tàng Nê Hoàn Chu gia vẫn kinh khủng hơn! Không đúng, phải nói là nghịch thiên!”

Hứa Ứng nhớ tới thân thể kinh người của Chu Nhất Hàng, không khỏi hâm mộ, mở được bí tàng Nê Hoàn, năng lực khôi phục chẳng khác nào thần thoại, bất tử bất diệt!

Cho dù không luyện được thân thể như Chu Nhất Hàng, như Đinh Tuyền thôi cũng là bất phàm rồi!

Hứa Ứng thở dài ảo não, nhưng đáng tiếc đến giờ y vẫn chưa biết làm sao để tầm long định vị,tìm ra vị trí bí tàng Nê Hoàn của bản thân. Hơn nữa cho dù tìm ra bí tàng Nê Hoàn, không có đại na hỗ trợ mở bí tàng giúp cũng vô dụng.

Quan trọng hơn nữa là...

“Rốt cuộc ta là người hay là yêu quái?”

Hứa Ứng nhìn chân trời dần sáng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn ta là người, chắc chắn như vậy! Nhà ta ở khu đất Hứa gia, ta có cha có mẹ, cha mẹ ta đều là người. Cha ta tên là Hứa Thiếu Bình, mẹ ta tên là Miêu Nguyệt Mai, là người của Miêu Điền Phô, ta còn nhớ đường từ khu đất Hứa gia tới Miêu Điền Phô...”

Sau lưng y, xà yêu Ngoan Thất đột nhiên ngừng nhảy nhót, nghi hoặc nhìn bóng lưng y.

Hùng yêu Hùng Thiên Lý nói: “Thất ca, sao vậy?”

Xà yêu Ngoan Thất hạ giọng nói: “Có chỗ hơi kỳ lạ. Rõ ràng ta nghe A Ứng từng nói cha hắn tên là Hứa An, mẹ hắn tên là Điền Nhị Quân, ở khu đất Điền gia. Sao bây giờ lại biến thành cha hắn tên là Hứa Thiếu Bình, mẹ hắn tên là Miêu Nguyệt Mai? Hơn nữa nơi ở cũng thay đổi...”

Hùng Thiên Lý cười nói: “Chắc chắn vừa rồi hắn ngất xỉu đập đầu xuống đất nên đầu óc có vấn đề rồi! Đầu óc hắn không tốt, thế chẳng phải hai huynh đệ chúng ta có thể làm một cặp gian thần lộng quyền rồi?”

Hai con yêu quái liếc mắt nhìn nhau, lại hoan hô không tim không phổi.

Rốt cuộc mưa cũng tạnh, bầu trời đột nhiên quang đãng, dần dần sáng lên. Hứa Ứng lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Lúc trước có mưa, bầu trời tối tăm, không nhìn được xa nên y không hề chú ý thấy Nại Hà đang ngay phía trước cách đó không xa.

Con sông lớn của cõi âm đang ào ào chảy tới, từ hướng Thạch Sơn ập lại, xuyên qua giữa Hiểu Sơn và Ngô Vọng Sơn!

Nại Hà xuất hiện chứng tỏ bây giờ là buổi tối.

Nhưng sau khi Nại Hà đổi đường, không trở về đường cũ hay sao?

Hứa Ứng nhìn về phía xa. Chỉ thấy Nại Hà xâm lấn, trong rừng núi đâu đâu cũng có quỷ hỏa lơ lửng. Còn ở xa có một bãi tha ma cũng bị ảnh hưởng , đèn đuốc trong bãi tha ma sáng rực lên, một số bộ xương leo ra khỏi phần mộ, giăng đèn kết hoa, tổ chức tiệc tùng, hết sức vui vẻ.

Còn có một số người vắt dải lụa, không mặc quần áo, để trần phần ngực nhảy múa trên mộ giúp vui.

Đột nhiên, tiếng động ầm ầm vang lên, mặt đất chấn động, đám người Hứa Ứng cũng lung lay theo.

Xà yêu Ngoan Thất và Hùng Thiên Lý vội vàng chạy từ trong hang ra, Hứa Ứng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Nại Hà trở về đường cũ?”

Một người hai yêu nhìn theo tiếng động, sắc mặt lập tức thay đổi, chỉ thấy bờ đê của Nại Hà vốn vô hình vô chất nhưng không ngờ thời khắc này lại loáng thoáng hiện ra thực thể!

Bờ đê của Nại Hà càng lúc càng rõ ràng, càng ngày càng chân thực, đang từ một thế giới khó mà tưởng tượng nổi xâm lấn dương gian!

Bên bờ sông Nại Hà, núi sông lớn nhỏ đột nhiên xuất hiện, đè lên những ngọn núi vốn ở Linh Lăng, khiến cho mặt đất không ngừng chấn động, rung chuyển, phát ra tiếng nổ ầm ầm!

Cảnh tượng này thật quá kinh khủng, từng ngọn núi hiện lên hai bên bờ sông Nại Hà, ép những ngọn núi lớn vốn ở đó không ngừng di chuyển về phía sau, thậm chí Hiểu Sơn dưới chân bọn họ cũng rung chuyển không ngừng!

Hiểu Sơn vốn rất gần Ngô Vọng Sơn và Tần Nham Động, chỉ có vài dặm, còn bây giờ e là bị đẩy xa hơn ba mươi dặm!

Mà ba mươi dặm này cũng có thêm mấy chục núi non sông ngòi!

“Cõi âm xâm lấn, chẳng lẽ không có ai quản à?” Ngoan Thất căm hận gần chết, kêu lên: “Nhân tộc nhiều người như vậy, nhiều na sư như vậy, sao không tới quản? Còn có vương pháp hay không?”

Giọng nói của hắn mang đậm vẻ bất đắc dĩ, kêu lên: “Tần Nham Động của ta bị đẩy xa! Đến lúc nào ta mới về nhà được đây?”

Vốn dĩ chỉ cần đi thêm bốn năm dặm là đến được Ngô Vọng Sơn Thái Nhất Đạo Dẫn Công, bây giờ lại phải đi thêm ba mươi dặm, hơn nữa còn phải xuyên qua Nại Hà và những ngọn núi của cõi âm!

Hứa Ứng không nhịn nổi âm thầm sợ hãi, trong ngọn núi của dương gian có yêu quái và sơn thần, ai biết trong núi cõi âm có thứ gì?

Mạo hiểm xông vào, cho dù y đã tu thành yêu vương, nhưng chỉ e lành ít dữ nhiều!

Lúc này, ngọn núi bên dưới lại có tia sáng lóe lên, đó là con mắt của thần linh, tỏa ra hào quang thăm thẳm giữa bóng tối, ánh sáng chiếu xa hơn mười trượng.

Hứa Ứng trong lòng trầm xuống, mưa vừa ngừng rơi, trời còn chưa sáng nhưng đám thần linh này đã bắt đầu lên núi lục soát rồi!

Bình Luận (0)
Comment