Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 337 - Thanh Bích Đến Chơi 2

Thiếu nữ kia giơ bàn tay trắng trẻo ra, nhẹ nhàng đưa tay vào gương đồng, tiếp đó nắm lấy cổ hắn, kéo hắn từ thế giới trong gương ra!

Lý Tiêu Khách trong gương sắc mặt hoảng sợ, không ngừng giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi tay Thanh Bích, kêu lên: “Ngươi không thể giết ta! Ngươi đã đầy tiếng xấu rồi, là loại dâm phụ ai cũng làm chồng được, không thể cứu vãn nổi, nhưng thanh danh của ta vẫn còn tốt! Oan gia nên giải không nên kết, ngươi nên buông bỏ thù hận, vui vẻ sống cuộc đời mới đi! Trong thời đại này không ai biết ta tung tin đồn về ngươi!”

Thanh Bích quan sát hắn, ánh mắt kỳ quái: “Lý Tiêu Khách tách ngươi ra khỏi thân thể, vì sao?”

Lý Tiêu Khách trong gương vội vàng nói: “Khi hắn dùng đại dược, trong lòng hổ thẹn, gây nguy hại cho đạo tâm nên dứt khoát coi ta như ý thức mặt trái chặt bỏ. Từ đó trở đi, hắn có thể giữ đạo tâm thông suốt.”

Hắn cười khà khà nói: “Sau này nếu đạo tâm có chướng ngại gì là hắn lại chém ý thức mặt trái, ta cũng từ từ lớn mạnh. Khà khà, hắn chém càng ngày càng nhiều, ta cũng càng ngày càng mạnh. Ta là người thứ hai trên Cửu Thái lĩnh này, ngay dưới hắn! Khi hắn ra ngoài không có ở đây, ta sẽ ở lại giả mạo thành hắn, không ai nhìn ra được!”

Thanh Bích không nhịn được nói: “Nếu ngươi đã giống hắn, không ai phân biệt được, thế thì hắn chém ngươi ra còn có tác dụng gì?”

Lý Tiêu Khách trong gương cười nói: “Có lẽ là an ủi tâm lý, cảm thấy tất cả những chuyện xấu đều là ta làm, không liên quan gì tới hắn.”

Thanh Bích gật nhẹ đầu nói: “Đúng kiểu rác rưởi như hắn. Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Lý Tiêu Khách trong gương nói: “Hắn tới vùng đất Thiên khiển, truy sát thần tiên bất lão! Hắn muốn hấp thu Nguyên Đạo Tinh Tụy trong cơ thể thần tiên bất lão, luyện hóa tiên dược lục bí.”

Thanh Bích ném bỏ Lý Tiêu Khách trong gương, quay người đi ra ngoài cung.

Lý Tiêu Khách trong gương ở sau lưng cô, quan sát vóc dáng thướt tha của cô, cười khà khà nói: “Ngươi vẫn xinh đẹp như xưa... Nhưng ngươi không đánh được hắn đâu! Hắn tập hợp lực lượng lục bí, cấy ghép bí tàng động thiên của hơn mười vị na tiên, pháp lực của hắn mạnh mẽ hơn năm xưa không biết bao nhiêu lần! Bây giờ hắn đã là luyện khí sĩ mạnh nhất...”

Thanh Bích dừng bước, cong ngón tay búng một cái.

Lý Tiêu Khách trong gương không khống chế được thân hình bao giờ ngược lại, nhập vào chiếc gương đồng.

Thanh Bích quay lưng về phía hắn, nâng tay phải lên, từ từ siết thành nắm đấm.

Sau lưng cô, chiếc gương đồng dần dần vặn vẹo, bị bóp thành một cục, không gian trong gương không ngừng tan vỡ, tiêu biến. Lý Tiêu Khách trong gương phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cũng bị bóp méo, thân thể bị phá hủy!

“Ta nhìn ngươi thôi cũng thấy buồn nôn rồi!”

Thanh Bích mở bàn tay ra, gương đồng đã bị bóp thành một đống đồng nát.

Cô đi ra khỏi Tiêu Dao cung, chuông vàng đang lơ lửng trên đỉnh núi Cửu Thái lĩnh, lúc này mới chú ý thấy cô, trong lòng giật mình, đang muốn phát ra tiếng chuông cảnh báo thì đột nhiên không gian bốn phía đan xen chồng chất, khiến cho bất cứ tiếng chuông nào của nó cũng không thể lan ra bên ngoài!

“Năm xưa là ngươi ám toán ta, đánh ta vào trong cái giếng ở Tiểu Thạch sơn, trấn áp cùng Thiên thần.”

Tiêu Dao chung nghe giọng nói của Thanh Bích, trong lòng hoảng loạn, cuống quít va đập, định phá vỡ phong ấn không gian của cô.

Thanh Bích giơ tay phải, năm ngón tay kết thành từng loại ấn pháp kỳ lạ, nhẹ nhàng đánh ra.

Ấn pháp của cô trông thì không có bất cứ uy lực nào, nhưng Tiêu Dao chung trong phong ấn lại như trúng đòn nặng nề, trên vách chuông vàng óng đột nhiên xuất hiện hết vết chưởng này tới vết thưởng khác!

Những vết chưởng này cực kỳ khủng khiếp, không ngờ còn đánh xuyên qua vách chuông, phá tan dấu ấn của nó, từ từ xóa bỏ uy lực của nó!

Tiêu Dao chung hoảng sợ khó tả: “Ngươi đã luyện thành Hồ Thiên Vấn Tiên kinh! Nhưng nếu không phải ta bị quả chuông đê tiện kia làm cho trọng thương, còn chưa khôi phục, chưa chắc ngươi đã làm gì được ta...”

Ấn pháp bên tay phải của Thanh Bích thiên biến vạn hóa, chỉ trong chớp mắt quả chuông chuông vàng đã bị đánh tới mức vặn vẹo thành một đống!

Tiêu Dao chung kinh hãi bằng chết, kêu lên: “Đừng giết ta! Ta có thể giúp ngươi đối phó hắn! Bây giờ hắn cực kỳ lợi hại, là luyện khí sĩ mạnh nhất từ trước tới nay, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của hắn!”

Sắc mặt Thanh Bích vẫn như giếng cổ, không chút gợn sóng: “Ngươi tưởng một mình ta tới đây đối phó với hắn?’

Chuông vàng kêu coong một tiếng, uy năng tiêu tan, ngã xuống.

Còn trong mắt rất nhiều đệ tử ở Cửu Long sơn lại là chuông vàng luôn lơ lửng ở đó, đột nhiên trở nên vặn vẹo, tự biến thành một đống đồng nát, mất sạch uy năng!

Đám đệ tử cuống quýt chạy tới, chỉ thấy Tiêu Dao chung đã bị đánh thành đống rác, không còn bất cứ uy lực gì!

“Keng keng!”

Tiêu Dao chung rơi dưới đất, pháp linh của nó cũng bị đánh cho hồn phách tiêu tan, không còn tồn tại!

Thanh Bích nhân lúc đám người trên núi đang hỗn loạn, lẳng lặng chạy xuyên qua đám đệ tử, nhẹ nhàng điểm mũi chân, quan tài đen bay lên.

Cùng bay lên với cô còn có một áng mây đen, cũng từ trong núi của Cửu Thái lĩnh bay ra.

Trong mây đen kia có tiếng sấm cuồn cuộn, tương theo tia sét có thể thấy một thân hình khổng lồ di chuyển trong sấm sét.

Trong tiếng sấm, một giọng nói vang lên: “Thanh Bích, sau khi báo thù lần này, chúng ta trở lại kết thúc nhân quả giữa ta và ngươi! A, nơi này thật kỳ quái!”

Trong vùng đất Thiên khiển, Hứa Ứng điều động Thiên Tru kiếm khí, nhanh như điện chớp, tốc độ tuyệt luân, bay vút qua cánh đồng hoang.

Khiến y kinh ngạc là khắp nơi trong khoảng thiên địa này đều có loại máu thịt kỳ lạ đó. Nó bám trên đất đai sông núi, không ngừng liếm láp, cướp đoạt thiên địa nguyên khí.

Bất cứ thực vật nào, sinh vật nào, đều không thể sống được dưới phạm vi bao trùm của loại máu thịt này!

Thậm chí lúc trước thế giới này có luyện khí sĩ; động phủ mà bọn họ từng ở, pháp bảo mà bọn họ để lại cũng không thể bảo toàn, thường bị đống máu thịt này hút sạch tinh khí.

“Rốt cuộc nơi này là thế nào?”

Hứa Ứng mới nghĩ tới đây, đột nhiên trong khu vực hoang dã phía trước, khói bụi nổi lên khắp tứ phía. Hắn bay vút qua, chỉ thấy bốn năm mươi con cự thú viễn cổ hình thể khổng lồ đang phi nước đại.

Bọn chúng đang tránh né đống máu thịt bám vào mặt đất kia, mỗi con có tốc độ kinh người, khiến từng đỉnh núi trên lưng chúng lắc lư rung chuyển.

Đá tảng không ngừng rơi xuống trên lưng cự thú.

Hứa Ứng giảm tốc độ, hạ thấp kiếm khí, kiếm quang bay lượn phía sau cự thú viễn cổ, không ngừng tiếp cận.

“Viu!”

Hắn khống chế kiếm khí xuyên qua giữa những ngọn núi trên lưng cự thú viễn cổ. Những ngọn núi này không lớn, bên ngoài là tảng đá, nhưng có một số núi đã gãy, để lộ phần xương cốt bên trong.

Đột nhiên Hứa Ứng thấy phái dưới giữa dãy núi còn có một ngôi miếu cổ. Cự thú chạy nước đại, lay động kịch liệt nhưng ngôi miếu cổ lại không hề nhúc nhích.

Thậm chí Hứa Ứng còn thấy đá tảng rơi xuống, khi chuẩn bị đập trúng miếu cổ là bị một luồng lực lượng nhu hòa gạt ra!

“Chắc chắn nơi này có bảo vật!”

Ánh mắt Hứa Ứng bừng sáng, đáp xuống bên ngoài miếu cổ, đặt Tiết Doanh An xuống. Ngoan Thất cũng tò mò thò đầu ra, quan sát ngôi miếu cổ xưa trên lưng cự thú.

Tấm biển trên cửa miếu có chữ viết, Ngoan Thất quan sát một hồi rồi nói: “Chữ viết không tệ. A Ứng, ngươi xem này!”

Tấm biển trên cửa được viết bằng chữ Triện, Hứa Ứng thấy vậy bèn nói: “Hai chữ trên này là Phong Cấm, gần giống hai chữ Phong Cấm ta viết trên người ngài chuông.”

Ngoan Thất phát điên, cả giận nói: “Rõ ràng là hoàn toàn không giống mà! Tám chữ trên mông ngài chuông đã được ta sao chép lại, hoàn toàn không giống! A Ứng, ngươi không nhận ra nên cố ý lừa gạt ta?”

Hứa Ứng quan sát hai chữ phong cấm trên tấm biển, suy đoán: “Ngươi viết hai chữ phong cấm nhưng lý giải về hai phù văn tiên đạo không đủ, vì vậy chỉ viết được vẻ ngoài.”

Nhưng lúc này cửa miếu kẽo kẹt mở ra, một bộ xương trắng đứng sau cửa, làm thế mời, như đang mời bọn họ đi vào.

Bình Luận (0)
Comment