Y cứ cảm thấy tốc độ của Ngoan Thất càng ngày càng chậm, lần này quay đầu lại mới thấy Kim Bất Di đang mổ đuôi Ngoan Thất ăn. Con rắn vừa đi vừa chảy máu, đương nhiên tốc độ không nhanh.
Kim Bất Di nâng đôi mắt già vẩn đục nói: “Ta cứ tưởng giun, còn đang thấy lạ, sao cứ ăn một khúc lại mọc ra một khúc.”
Ngoan Thất nhịn đau nói: “Kim gia, đó là đuôi của kẻ hèn này. Vừa rồi bị ngươi mổ đứt mất một khúc, kẻ hèn này phát động hoạt tính Nê Hoàn mới khiến nó mọc lại.”
Kim Bất Di nói với giọng ồm ồm: “Chẳng trách ăn hết lại có. Tiểu huynh đệ, ngươi rất đáng kết giao!”
Ngoan Thất lộ vẻ mong chờ: “Vì ta rất nghĩa khí ư?”
“Không phải, vì ngươi bị ăn rồi còn có thể mọc lại. Kết giao với ngươi có thể ăn thêm mấy lần.” Kim Bất Di nói.
Ngoan Thất đau đớn kêu một tiếng.
Hứa Ứng thấy bọn họ chúng sống hòa thuận, cũng thấy vui vẻ, cười nói: “Chúng ta tới Hạo Kinh, đi tìm Trúc Thiền Thiền. Ngài chuông bị trọng thương, bị đánh tới không còn hình chuông, phải mời Thiền Thiền cứu chữa.”
Dưới cổ Ngoan Thất, quả chuông nát giãy dụa không ngừng, hiển nhiên không muốn bản thân mình rơi vào tay Trúc Thiền Thiền.
Hứa Ứng cười nói: “Các ngươi xem, ngài chuông cũng rất vui vẻ.”
Ngoan Thất thận trọng nói: “A Ứng, ta cảm thấy không phải ngài chuông đang vui vẻ mà là đang lo lắng.”
Hứa Ứng cười ha hả nói: “Lo lắng cái gì? Lo Thiền Thiền lão tổ sẽ hại chúng ta như đã bẫy Chu Thiên tử à? Không đâu! Chúng ta là bằng hữu sinh tử!”
Ngoan Thất thầm giật mình, không coi trọng chuyện này, nói: “Chắc chắn Thiền Thiền lão tổ có thể cứu được ngài chuông, nhưng cứu xong ngài chuông sẽ nhỏ đi nhiều, cũng mỏng đi nhiều. Quan trọng hơn nữa là trên mông ngài chuông sẽ bị khắc không biết bao nhiêu dấn ấn tư nhân của Thiền Thiền lão tổ!”
Quả chuông nát dưới cổ hắn run lẩy bẩy.
Trong lòng Hứa Ứng cũng hơi lo lắng, nhưng không phải lo về việc này. Thiếu niên suy nghĩ rồi nói: “Không biết Chu Thiên tử đã từ Bỉ Ngạn trở về chưa? Nếu đã về, chỉ e Thiền Thiền lão tổ chuyển thế đầu thai mất rồi? Dù sao tội của cô ấy đáng chém đầu.”
Y thở dài: “Người xấu sống không lâu.”
Đúng lúc này, Hứa Ứng phát hiện xung quanh yên tĩnh hơn nhiều, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng Kim Bất Di. Hứa Ứng vội vàng bay không, ngự kiếm quay lại tìm, tìm hơn mười dặm quả nhiên thấy Kim Bất Di đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Con Tam Túc Kim Ô đầu mọc đầy lông trắng đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không biết làm sao.
“A Ứng!”
Nó nhìn thấy Hứa Ứng, lúc này mới khôi phục tinh thần, cuống quít chạy tới, cười nói: “Ta mới chớp mắt một cái mà đã không thấy ngươi đâu rồi. Ta sợ mình lại làm mất ngươi rồi, không dám đi đâu. Ta biết chắc chắn ngươi sẽ quay lại tìm mà!”
Vành mắt Hứa Ứng đỏ lên, cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ quay lại tìm. Kim gia, ngươi có thể thu nhỏ hình thể không?”
Kim Bất Di cố gắng thu nhỏ hình thể nhưng vẫn cao hơn một trượng, hiển nhiên không hợp đứng trên vai Hứa Ứng.
“Ngươi đứng trên sừng Thất gia đi.” Hứa Ứng đề nghị.
Kim Bất Di bay tới, ba cái chân duỗi thẳng, đứng trên hai sừng trắng đen của Ngoan Thất, cái chân chính giữa thu vào trong lông vũ.
“Kim gia, đứng trên một sừng thôi.” Hứa Ứng nhắc nhở.
Kim Bất Di tỉnh ngộ, đứng trên sừng đen của Ngoan Thất, Kim Ô cao tuổi rung lông vũ, há mỏ chim, một ngụm Thái Dương thần hỏa phun xuống dưới.
Đây là thói quen của nó, lúc đứng trên Phù Tang thụ rất thích phun ra một ngọn lửa để cây ấm áp hơn.
Hứa Ứng cuống quít cứu giúp, cuối cùng cũng cứu được Ngoan Thất bị đốt khét lẹt.
Ngoan Thất hấp hối nghẹn lời, có nói gì cũng không chịu chở nó nữa.
Kim Bất Di áy náy nói: “Ta tưởng sừng ngươi là chạc cây nên muốn phun một cái, tới lúc nhớ ra thì đã muộn.”
Cũng may Ngoan Thất đã mở bí tàng , lắc lư trước Quỷ Môn quan chốc lát rồi được cứu chữa.
Kim Bất Di rất áy náy, lúc đứng trên sừng của hắn lần nữa bèn lên tiếng chỉ điểm: “Ngươi có hai sừng trắng đen, chắc có thiên phú bất phàm. Năm xưa ta từng gặp một con Ngoan Xà thức tỉnh huyết mạch, hai sừng trắng đen của nó có thể phát ra âm dương nhị khí, chém giết thần ma, cực kỳ lợi hại.”
Ngoan Thất vừa mừng vừa sợ, vội vàng thỉnh giáo: “Ta nên điều động lực lượng huyết mạch ra sao?”
Kim Bất Di nói: “Ngươi điều khiển âm dương nhị khí truyền vào hai sừng thử xem.”
Ngoan Thất điều động âm dương nhị khí trong bí tàng Ngọc Kinh, truyền vào hai sừng, chỉ thấy hai sừng trắng đen đột nhiên bắn ra một luồng hào quang lóa mắt, cắt phăng một ngọn núi phía xa!
Ngoan Thất giật nảy mình, la lên thất thanh: “Huyết mạch của ta lợi hại đến vậy à? Kim gia, có phải Ngoan Xà mà ngươi từng gặp cũng rất lợi hại không?”
Kim Bất Di gật đầu, nhớ lại quá khứ, nói: “Mùi vị của nó không tệ.”
Hạo Kinh rất xa xôi, Hứa Ứng vứt bỏ tạp niệm, hồi tưởng lại sở học của bản thân trong mấy năm gần đây, từ võ đạo tới na thuật kiếm thuật, lại đến thần thông. Chỉ cảm thấy mình học tập lĩnh ngộ được một đống lộn xộn tạp nham.
Võ đạo chỉ đơn thuần điều động khí huyết, na thuật kích hoạt bí tàng của bản thân, dùng lực lượng bí tàng tạo thành ẩn cảnh, kiếm thuật cảm ngộ kiếm đạo, thần thông luyện khí sĩ lại phải tồn tưởng đạo tượng.
Trong khu vực Hi Di của y, đâu đâu cũng là ẩn cảnh đạo tượng.
Công pháp của y khá phức tạp.
Chưa nói tới tiểu nha đầu của bản thân, Hứa Ứng còn hay tu luyện Nguyên Dục Bát Âm, dùng đạo âm để tăng cường bản thân. Thân thể lục bí, mỗi loại bí tàng đều cần một lọa công pháp, tuy y đã gột bỏ phần thô ráp chỉ giữ lại tinh hoa, nhưng khi vận hành lục bí vẫn rất phức tạ.
Na thuật lục bí lại không giống thần thông của luyện khí sĩ, ví dụ như na thuật bí tàng Nê Hoàn có thể điều khiển vật thể có sinh mệnh và không có sinh mệnh trong tự nhiên, thậm chí tước đoạt tính mạng người khác, trong luyện khí sĩ không có loại thần thông này.
Còn bây giờ y lại tiếp xúc với một pháp môn khác, phù văn Thiên đạo.
Hứa Ứng phát hiện, phù văn Thiên đạo có thể tổ hợp thành thần thông Thiên đạo, cũng cực kỳ lợi hại.
“Ngoài Thiên đạo ra còn có pháp môn ngoại đạo, còn có thuật tạo hóa. Ngoài ra còn có phù văn tiên đạo!”
Hứa Ứng khổ sở suy tư, những đạo pháp thần thông này quá nhiều, quá phức tạp, có những cái hoàn toàn không cùng hệ thống, có những cái hoàn toàn không tương dung.
Y trầm tư suy nghĩ, ba ngày liền không ăn không uống.
Ngược lại Ngoan Thất và Kim Bất Di trò chuyện nhiệt liệt, hai gã thường xuyên chạy đi xử lý một dị thú viễn cổ đã thức tỉnh huyết mạch. Kim Bất Di phun lửa nướng chín, chia ra ăn cùng Ngoan Thất.
Hạo Kinh.
Trúc Thiền Thiền đang giám sát mọi người xây dựng lại huyệt khiếu, đột nhiên trong lòng có cảm giác, không khỏi vui mừng: “Túi da rắn của ta tới rồi!”
Cô đeo xích chân, bị khóa chặt thần thông, cuống quít chạy ra ngoài thành, còn chưa chạy bao xa đã bị người ta quất một roi, quát: “Trúc Thiên công, ngươi đang chịu phạt, còn định đào tẩu?”
Trúc Thiền Thiền vội vàng dừng bước nói: “Không phải đào tẩu! Ta bị các ngươi dùng Thiên Lý tỏa, khóa chặt tu vi, thậm chí không thể thi triển thần thông, chỉ là một phàm nhân, chạy trốn đi đâu được?”