Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 362 - Nhưng Nếu Không Có Ánh Sáng 1

“Cõi âm.”

Hứa Ứng nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn vào bóng tối vô tận.

Từ khi hắn đánh chết thần linh ở khu ruộng Tưởng gia, dường như y có mối liên kết chặt chẽ với cõi âm. Từ khi Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn, thế giới mà y quen thuộc đã trở nên khác biệt.

Y gặp được Ngoan Thất, tới Thạch Sơn lại gặp ngài chuông, dính tới ân oán của Lý Tiêu Khách và Thanh Bích tiên tử. Do Chu gia đuổi giết, gặp được Chu Tề Vân, dính tới bí ẩn thượng cổ na tiên bị ăn thịt.

Trong đó hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan tới cõi âm.

“Chu Tề Vân độ kiếp phải tới cõi âm chấn nhiếp trước. Thiên Thần điện cũng xây dựng ở lối vào cõi âm, không giống quản lý cõi âm mà như đang theo dõi cõi âm. Ta tránh né Chu Tề Vân, cùng Chu Tề Vân đi từ cõi âm tới vực Thương Ngô, leo lên Cửu Nghi sơn.”

Hứa Ứng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới lúc Chu Tề Vân độ kiếp, Thiên tử âm đình vác theo quan tài tới Vô Vọng sơn xem Thiên kiếp. Tiên thi trong quan tài chính là thi thể Thiên tử âm đình, giữa mi tâm có dấu vết Bát Diện kiếm!

Bát Diện kiếm là vũ khí của Lý Tiêu Khách. Hiển nhiên Lý Tiêu Khách cũng quan sát cõi âm!

Lão già u sầu thường xuyên tới cõi âm lấy Mạnh Bà thang, cõi âm cũng tham gia vào hành động phong ấn Hứa Ứng, thậm chí đóng vai trò then chốt!

“Từ Phúc chủ đạo chuyện Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn, chắc chắn hắn có dính dáng tới cõi âm!” Hứa Ứng thầm nghĩ.

Thiên địa ở Thần Châu đại địa bị phong ấn, cũng được giảng phong từ cõi âm. Hai bên bờ Nại Hà, tới nay cõi âm vẫn không ngừng va chạm với dương gian, chiếm đoạt đất đai dương gian.

Nhưng do thiên địa giải phong ấn quá nhanh, không ngừng có thiên địa từng bị phong ấn thoát ra, càng nhiều núi non mặt đất được trả lại cho Thần Châu nên chuyện cõi âm xâm lấn mới ít được chú ý.

Nhưng tới giờ, cõi âm xâm lấn vẫn không dừng lại.

“Bao giờ cõi âm còn xâm lấn cả Thái Sơ thế giới. Rốt cuộc nơi này có cái gì mà khiến cõi âm ham muốn?”

Hứa Ứng chìm vào suy nghĩ, rõ ràng Nguyên Thú thế giới là một khu vực màu mỡ, cho nên cõi âm xâm lấn cũng hợp tình hợp lý. Nhưng Thái Sơ thế giới là một thế giới cằn cỗi tới mức Thiên thần còn chẳng muốn ăn, tại sao lại bị cõi âm xâm lấn?

Y nhìn về phía chiến trường thái cổ xung quanh Võ Đạo Bỉ Ngạn, rõ ràng nơi này từng có một trận chiến tranh với quy mô kinh thiên động địa, phá hỏng cả thế giới này!

Địa điểm cõi âm xâm lấn chính là men theo chiến trường thái cổ này, hiển nhiên trong chiến trường này có gì đó quái lạ.

“Địch Võ Tiên, người sáng tạo ra Chiến Thần Bát Pháp rời khỏi Thái Sơ thế giới, muốn tìm kiếm phương pháp rời khỏi thế giới này hay là tìm kiếm nguyên nhân cõi âm xâm lấn?” Hứa Ứng dò hỏi.

Địch Võ Tiên lắc đầu nói: “Không biết. Sau khi hắn đi là chưa từng trở về. Có lẽ hắn đã tìm được con đường rời khỏi, cũng có thể hắn chết dọc đường.”

Địch Võ Tiên dừng lại một chút rồi nói: “Nếu ngươi đã học xong toàn bộ võ đạo, ngươi có thể ra ngoài kiểm nghiệm sở học. Ngươi thấu hiểu được toàn bộ võ học là có thể thử mở phong ấn của bản thân.”

Hắn chần chừ một chút rồi nói: “Phong ấn Thiên đạo không phải quá lợi hại nhưng với tu vi của ngươi hiện tại, muốn phá giải cũng khá khó khăn. Nếu không mở được cũng không cần lo lắng, ta hay Võ Thiên Tôn đều có thể mở được.”

Hứa Ứng cảm tạ, đứng dậy đi ra ngoài Võ Đạo Bỉ Ngạn.

Địch Võ Tiên tiễn hắn ra ngoài, Nguyên Sư Đạo khoanh tay lười biếng đi tới nói: “Võ Tiên, bao giờ hắn mới là cảnh giới Thải Khí kỳ, còn chưa tới Khấu Quan. Với tu vi hiện giờ của hắn, vào chiến trường thái cổ vẫn hơi sớm. Huống chi chỉ dựa vào sức mình hắn tuyệt đối không thể mở được phong ấn Thiên đạo!”

Địch Võ Tiên nói: “Nguyên Sư, ngươi học hết võ học Bỉ Ngạn là mất bao lâu?”

Nguyên Sư Đạo nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng nói: “Thiên phú của ta rất cao, khá hơn Võ Thiên Tôn nhiều, tốn hai trăm năm học được toàn bộ pháp môn võ đạo của Bỉ Ngạn. Lúc đó ngoài Võ Thiên Tôn ra còn mấy lão quái vật vẫn ở dương gian, bọn họ xoa đầu ta, khen ta thông minh, nói tương lai thành tựu của ta sẽ không kém gì bọn họ.”

Địch Võ Tiên nói: “Ta học hết toàn bộ võ học mất hai tháng, thấu hiểu đạo lý là mất một năm.”

Nguyên Sư Đạo kêu khẽ một tiếng, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi là ta đưa vào, đương nhiên ta biết ngươi mất bao lâu, ngươi không cần nói với ta. Ta vẫn rất kiêu hãnh về ngươi.”

Địch Võ Tiên nói: “Năm đó ta tu luyện được toàn bộ võ học, Võ Thiên Tôn và một vị lão quái vật nói từ khi có Bỉ Ngạn tới giờ ta là người dùng ít thời gian nhất. Tư chất thiên phú của ta đều là vạn năm khó gặp, nhất định sẽ là Võ Tiên. Tương lai cho dù ta đạp nát hư không, phi thăng thành tiên, trở thành Võ Đạo Đại Đế, bọn họ cũng không kinh ngạc.”

Nguyên Sư Đạo vuốt râu quai nón trên mặt, nói: “Ta biết ngươi rất lợi hại, chẳng qua ngươi khiêm tốn một chút thì lợi hại hơn.”

Địch Võ Tiên thở dài: “Hứa Ứng dùng thời gian hai tháng học xong toàn bộ võ học, nhanh hơn ta mười tháng.”

Nguyên Sư Đạo sắc mặt nghiêm nghị, nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng, nói: “Hắn học được nhưng chưa chắc đã thấu hiểu được. Nếu muốn tinh thông toàn bộ võ học, ít nhất hắn cũng cần một năm nửa năm.”

Địch Võ Tiên nói: “Ngày đầu tiên tới Bỉ Ngạn đã lĩnh ngộ Chiến Thần Bát Pháp, ta cảm thấy hắn thấu hiểu đạo lý võ học cũng chỉ là nước chảy thành sông.’

Nguyên Sư Đạo suy nghĩ: “Tư chất ngộ tính của ngươi đã là vạn năm khó gặp, nếu hắn giống ngươi, thế chẳng phải là hai tên vạn năm khó gặp?”

Hắn lắc đầu nói: “Vạn năm khó gặp kiểu này thì nhiều quá.”

Địch Võ Tiên nói: “Hắn tới từ một thế giới khác, không khéo là thiên tài vạn năm khó gặp ở thế giới khác. Nguyên Sư, chắc chắn hắn sẽ mở được phong ấn Thiên đạo!”

Nguyên Sư Đạo lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào tu vi Tiên Thiên tầng chín trăm chín mươi chín?”

Hứa Ứng ra khỏi Võ Đạo Bỉ Ngạn, khoảnh khắc bước vào chiến trường thái cổ, lập tức cảm thấy từng cơn âm phong thổi tới người mình, lạnh lẽo tới thấu xương.

Y thôi thúc võ đạo khí huyết, lập tức ngăn cản âm phong.

Y quay đầu nhìn lại, Võ Đạo Bỉ Ngạn như hòn đảo hoang giữa chiến trường cổ xưa, từng vị cường giả võ đạo phóng thích tinh khí thần chống cự âm khí nhiệt khí xung kích, như một ngọn lửa khiến lòng người ổn định.

Hứa Ứng nhìn lên phía trước, chỉ thấy trong âm phong sát khí có từng luồng tinh khí tinh thần nhỏ bé lay động chập chờn, không thể nhìn rõ trong bóng tối.

“Chắc là cao thủ Bỉ Ngạn, bọn họ đối phó với cõi âm, chống lại sát ý, định tinh lọc chiến tường cổ này.”

Hứa Ứng yên lòng, đi thẳng về phía trước.

Đột nhiên một luồng âm phong thổi qua, giữa đống xương cốt đằng trước bỗng có một ánh lửa hiện lên trong một cái đầu lâu, tiếp đó bộ xương di chuyển, tụ tập về phía đầu lâu, dần dần tạo thành một thân thể cao lớn.

Hứa Ứng dừng bước, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bộ xương cao lớn đứng giữa sát khí và âm phong, khí tức bộc phát, như thần ma viễn cổ sống dậy!

Đây là một bộ hài cốt chết trong chiến tường thái cổ, cao hơn mười trượng, trên xương đều là lỗ thủng do âm phong và sát khí ăn mòn, lọt gió khắp nơi, nhưng trên hài cốt lại có rất nhiều nơi không bị hao tổn.

Bình Luận (0)
Comment