Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 368 - Nếu Có Ánh Sáng 1

Hứa Ứng dừng bước, nhìn thi thể trên sườn đồi.

Trong lời nói của Võ Thiên Tôn có hai tầng ý tứ, tầng thứ nhất là thực lực của thi thể này không thể coi thường, ý thứ hai là thi thể này có uy hiếp đối với bọn họ.

Thi thể trên sườn đồi như cảm ứng được ánh mắt của họ, đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía họ.

Võ Thiên Tôn nhanh chóng bước tới, ngăn trước mặt Hứa Ứng. Phía trước Hứa Ứng bùng lên tiên quang, ngọc vũ quỳnh lâu xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã như từ Quỷ Vực chuyển tới thiên Đình, khắp nơi đều là cảnh sắc lộng lẫy!

Y cảm thấy bản thân tiên khí bồng bềnh, từ chân đến đều đều sảng khoái, cứ như bản thân đã thành đạo, hồn phách, thần thức, nguyên khí, thân thể tự tại như đạo.

Đây là tiên ư?

Y vừa nghĩ tới đây, bên tai bỗng vang lên tiếng rống kinh thiên động địa, tiên cảnh theo tiếng rống mà tan rã, lại trở về chiến trường thái cổ như Quỷ Vực!

Tầm mắt Hứa Ứng khôi phục bình thường, lập tức chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp, thi thể bị ghim trên vách đá sắc mặt âm u, mái tóc sinh trưởng điên cuồng, múa lên như kiếm, đâm về phía bọn họ!

Nếu không phải Võ Thiên Tôn ngăn trước mặt Hứa Ứng, có lẽ ngay khi rơi vào ảo ảnh, y đã bị mắc lừa.

“Viu viu viu!

Từng sợi tóc sắc bén vô song, lướt qua một món thần binh cách đó không xa, món thần binh đó qua bao năm tháng vẫn không bị ăn mòn nhưng khi sợi tóc lướt qua lại đứt thành hai nửa.

Hứa Ứng thấy mà tê dại da đầu. Đột nhiên sau lưng Võ Thiên Tôn hiện lên Thập Nhị Trọng Lâu, ánh kim bùng lên, Nguyên Thần và thân thể hòa làm một, vung quyền về phía sợi tóc không gì không cắt kia!

Những sợi tóc kia đâm vào nắm đấm của ông, chui vào da thịt ông, đột nhiên nâng ông lên, kéo ông về phía vách núi.

Võ Thiên Tôn phất tay chặt đứt sợi tóc, thân hình đã tới trước mặt thi thể kia!

Thi thể kia há miệng rống lớn, chấn động tới mức cả mái tóc lẫn lông mày trắng phau của Võ Thiên Tôn bay phất phơ phía sau, da mặt bị chấn động tới mức tạo thành gợn sóng. Cùng lúc đó, giữa mi tâm thi thể có một bóng người mờ ảo bay ra, lộ ra diện mạo và nửa người trên, chui vào mi tâm của y!

“Tìm thế thân?”

Hứa Ứng lập tức nhận ra pháp thuật của đối phương, đây là tiếng rống gây rối loạn tâm thần, nhân lúc thần hồn đối phương bất ổn, đổi chỗ của bản thân và đối phương.

Ngay lúc thân hình mơ hồ kia mới bay ra nửa người, nắm tay với gân xanh gồ lên trên từng khớp xương đã đấm thẳng vào mặt thân hình mơ hồ kia!

“Rầm rầm rầm!”

Hứa Ứng thấy ông lão tóc trắng đấm từng quyền một, hung hăng nện lên mặt thi thể kia, đập bẹp diện mạo thi thể, đập tới mức máu bắn khắp nơi.

Nhưng máu bắn ra lại tỏa tiên quang, rơi xuống đất là mọc thành cỏ, còn tỏa hương thơm.

Nhưng cho dù Võ Thiên Tôn hung hăng đấm không biết bao nhiêu quyền, thi thể kia lúc nào cũng khôi phục như lúc ban đầu. Trong thi thể như ẩn chứa hoạt tính vô cùng vô tận, tự động khôi phục thân thể.

Khi nắm đấm Võ Thiên Tôn chìm vào mặt thi thể, ông đột nhiên rút nắm đấm ra, giơ hai tay cắm lấy mảnh dao trong ngực thi thể, ra sức đâm tới.

Mảnh dao dần dần đâm vào trái tim thi thể, cắm vào càng ngày càng sâu.

Thi thể há miệng gào thét, đau đớn không chịu nổi, thậm chí dưới mảnh dao hiện lên từng bóng người mơ hồ, như muốn bay ra ngoài.

Võ Thiên Tôn buông tay, tung người nhảy xuống vách núi, trở lại bên cạnh Hứa Ứng, lau vết máu trên tay nói: “Tên này thật sự rất mạnh. Ta không thể giải quyết được.”

Hứa Ứng trợn trừng hai mắt, nhìn ông với vẻ khó mà tin nổi.

Võ Thiên Tôn không hiểu.

“Võ Thiên Tôn, rất có thể đây là thi thể tiên nhân!” Hứa Ứng la lên thất thanh.

Võ Thiên Tôn lắc đầu: “Tiên nhân? Không thể nào!”

Hứa Ứng giải thích: “Trong thời thái cổ tiên nhân không mạnh lắm, khi đó phi thăng còn rất đơn giản, Thiên kiếp lớn nhất cũng chỉ có năm mươi dặm xung quanh, tức là đường kính cỡ mười lăm dặm. Thiên kiếp cỡ này, không khéo cả ngài bây giờ cũng có thể vượt qua.”

Võ Thiên Tôn lấy làm khó hiểu: “Nếu trước đây tu vi như ta là có thể phi thăng thành tiên? Thế sao bây giờ lại không thể?”

Câu hỏi này của ông khiến Hứa Ứng cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Căn cứ theo những gì Hứa Ứng được biết, trong thời thái cổ, mọi người tu luyện độ kiếp, Thiên kiếp dựa theo kiếp vận kiếp số của mỗi cá nhân, quy mô có lớn có nhỏ.

Nhưng không biết từ lúc nào, Thiên đạo bắt đầu điều chỉnh Thiên kiếp dựa trên thực lực của người phi thăng lần trước, dẫn tới người độ kiếp phải mạnh hơn người phi thăng trước đó mới có thể vượt qua Thiên kiếp.

Từ đó trời đi, từng phi thăng không ngừng đẩy cao cường độ Thiên kiếp, cuối cùng dẫn tới siêu cấp Thiên kiếp gấp trăm ngàn lần Thiên kiếp bình thường xuất hiện!

Sau khi phi thăng giả cuối cùng đi khỏi, không ai có thể phi thăng nữa.

“Phi thăng cuối cùng hại chết tất cả mọi người, cũng khiến cho luyện khí sĩ xuống dốc, na sư quật khởi.”

Hứa Ứng thuật lại đại khái mọi chuyện mà mình biết, nói cả suy đoán của mình: “Sau đó có một số luyện khí sĩ có ý đồ xấu, xuyên tạc na pháp, câu cá ăn người, dựa theo cách này tăng cường thực lực, kéo dài tuổi thọ. Hiện tại cả luyện khí sĩ lẫn na sư, ai ai cũng cảm thấy bất an.”

Võ Thiên Tôn tiếp tục đi về phía trước nói: “Đáng tiếc, tuổi thọ của ta không đủ, không thể tới thế giới mà ngươi nói. Ta rất muốn truyền thụ võ đạo tới đó, gieo tinh thần thượng võ xuống dưới. Nếu quyết chí tiến thủ, cho dù không thể phi thăng nhưng cũng có thể sống thật huy hoàng.”

Khí huyết của ông hơi có dấu hiệu suy sụp, khiến Hứa Ứng thầm giật mình.

Thân là cường giả tu thành Võ Đạo Nguyên Thần, bản thân chính là thần linh, có thể khống chế tất cả khiếu huyệt trong cơ thể, phong bế bản thân, khiến tinh khí thần không tản mác, không xói mòn, luôn luôn nằm trong trạng thái đỉnh phong!

Nhưng khí huyết của Võ Thiên Tôn xuất hiện dấu hiệu sa sút, cho thấy ông bắt đầu sai lầm trong việc khống chế thân thể.

Thân thể của ông đã biến chất.

Võ Thiên Tôn cười nói: “Ta rất muốn tới thế giới mà ngươi nói, dùng nắm đấm đánh nổ đầu mấy lão già câu cá kia. Nhưng thời gian không đợi ta, nếu sớm hơn hai mươi năm thì tốt biết bao.”

Ánh sáng trong mắt ông ảm đạm, cho dù không muốn thừa nhận mình đã già, không muốn nhận thua nhưng rốt cuộc thân thể này vẫn già rồi.

“Chiến trường thái cổ này có bí mật rất lớn, nó khiến người của Thái Sơ thế giới không thể tu hành.”

Võ Thiên Tôn đi phía trước, phát ra võ đạo tinh thần cường đại, hóa thành từng bóng người, quét qua xung quanh, nói: “Nó khiến chúng ta không có bất cứ thiên địa nguyên khí, thiên địa linh lực nào, chỉ có thể dựa vào thân thể mình, nắm đấm của mình, tinh thần của mình để sống sót. Ta không phải Thiên Tôn không gì không làm được...”

Khí huyết của ông bắt đầu suy yếu, Hứa Ứng chứng kiến phía sau ông có khí huyết phất phơ, như cát bụi, tan vào trong gió.

“Ta không cách nào tăng cường võ đạo lên cực hạn, cũng không cách nào xua tan bóng tối, không cách nào ngăn cản cõi âm xâm lấn. Thậm chí ta không thể thăm dò chân tướng của chiến trường thái cổ này, không thể giải quyết nan đề không có thiên địa nguyên khí.”

Bình Luận (0)
Comment