Hắn là sinh vật cõi âm, không giống với những quỷ thần được phong thần, những quỷ thần đó không có thân thể máu thịt, còn hắn có máu có thịt.
Hứa Ứng ngồi xuống bên chân Võ Thiên Tôn, võ đạo tinh thần và hồn phách rời khỏi thân thể, đi vào trong người Quỷ vương, chỉ để lại Kim Đan trấn thủ thân thể.
Quỷ vương hoạt động tay chân, làm quen với thân thể này rồi bước đi về phía thuyền lầu.
Y quay đầu lại nhìn thi thể Võ Thiên Tôn, hạ giọng nói: “Ngươi yên tâm, lần này lên đường ta nhất định sẽ tìm được một gốc Bất Tử dược!”
Không thể để người ủ ấm cho mọi người chết cóng trong gió tuyết được!
Y muốn đi lên núi, tìm kiếm Bất Tử tiên dược, cho dù bên cạnh là Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình, y cũng không ngại ngần gì!
Hứa Ứng nhanh chóng đi tới rồi phi thân đến chỗ chiếc thuyền lầu. Chỉ thấy một bầy quỷ thần dồn dập xuống thuyền, ngoài Phán quan còn giữ được hình người, đa số quỷ thần khác đều không phải hình người!
Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình từ trên thuyền đi xuống, hai người phong thái thong dong, đều có phong phạm cao nhân nhã sĩ.
Thiên tử âm đình thì không cần phải nói, hắn là chủ nhân âm đình cao quý, chưởng quản quỷ thần trong thiên hạ, đương nhiên quỷ thần này chỉ là quỷ thần trong phạm vi Thần Châu, quỷ thần bên ngoài không nằm trong lòng bàn tay hắn.
Cho dù như vậy, hắn cũng mang vẻ tôn quý, vừa nhìn là thấy có khí phách cửu ngũ chí tôn.
Khí sắc của Lý Tiêu Khách không được tốt nhưng vẫn có phong độ của kiếm tiên thế ngoại cao nhân, dáng vẻ trẻ trung, rất có phong phạm nho sĩ thời Hán.
Muốn leo núi phải phá bức tường gió bao phủ này đã.
Hiển nhiên Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình đã chuẩn bị từ trước. Không biết thiên tử âm đình lấy từ đâu ra một khung cửa đã hỏng, khung cửa cũ kỹ, chi chít vết đạp sâu mọt.
Lý Tiêu Khách lấy từ trong khu vực Hi Di của mình ra một cánh cửa, hiển nhiên cánh cửa và khung cửa là một bộ.
thiên tử âm đình vẫy tay với Hứa Ứng, Hứa Ứng đi tới, nắm lấy khung cửa đứng trước tường gió.
Lý Tiêu Khách gọi một đệ tử đi theo mình nói: “Nghiêm Liễu, ngươi lắp cánh cửa này vào.” Tuy hắn đã rời khỏi Cửu Long sơn nhưng vẫn có không ít đệ tử đi theo hắn.
Nghiêm Liễu đi tới, lắp cánh cửa này vào khung cửa.
Lý Tiêu Khách nói: “Nghiêm Liễu, ngươi mở cửa đi.”
Nghiêm Liễu vâng dạ, đẩy mạnh cánh cửa, sau cửa không còn là bức tường gió ăn mòn thể xác nữa, không ngờ lại đi tới sau tường gió!
Hứa Ứng thầm lấy làm lạ.
Hiển nhiên tường gió là phong ấn cấm chế của bậc đại thần thông, nguy hiểm không gì sánh được. Thế nhưng chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là có thể vòng qua phong ấn cấm chế, hiển nhiên cánh cửa này là dị bảo khó lường!
Thậm chí y còn nghĩ, có bảo vật này thì bất cứ phong ấn kho báu nào trong thiên hạ cũng không còn tác dụng, tương đương với tất cả kho báu đều mở rộng cửa cho y!
Y mới nghĩ tới đây, đột nhiên một bộ xương khô bị khí ngũ sắc lây nhiễm vồ tới, ôm lấy Nghiêm Liễu, cắn lên cổ thiếu niên này, kéo hắn vào trong núi ngũ sắc!
Trên người bộ xương kia đã mọc ra máu thịt, lực lượng rất lớn, cho dù Nghiêm Liễu đã tu thành Kim Đan nhưng vẫn không có chút sức phản kháng nào, bị kéo vào trong, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tiếng la hét nhanh chóng kéo lên trên núi, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng động gì.
“Thứ gì vậy?’
Các đệ tử dưới trướng Lý Tiêu Khách vừa sợ vừa giận, dồn dập phát động phi kiếm, xuyên qua cánh cửa, lại gặp phải những bộ xương khác đã khôi phục.
Những bộ xương kia dùng tay đấu với phi kiếm của họ, đánh cho ánh lửa văng tung tóe khắp nơi, nhưng lại không hao tổn gì!
Từng bộ xương khô mọc máu thịt nhảy lên, giết ra khỏi cửa, đám người dồn dập xuất thủ ngăn cản, đám Phán quan, Quỷ vương cũng lao nhao phát động thần thông.
Chỉ có Hứa Ứng đứng bên cạnh cánh cửa nên không bị đám xương khô phục sinh để mắt tới.
“Khí ngũ sắc của nơi này không đúng. Loại thiên địa nguyên khí này phục sinh xương khô thành quái vật, thấy người là ăn!”
Hứa Ứng thầm lo sợ, nếu Võ Thiên Tôn bị khí ngũ sắc khôi phục, chỉ e ông cũng biến thành quái vật không còn nhân tính. Với thân thể cường đại của ông, chỉ e có thể quét sạch tứ phương, ăn khắp thiên hạ!
Đột nhiên, thiên tử âm đình lấy ra một tấm gương, chiếu về phía những bộ xương mọc máu thịt. Hắn chiếu vào chỗ nào thì máu thịt trên xương khô nhanh chóng tan rã, từng tên lần lượt đổ xuống, tan nát.
Thiên tử âm đình thu hồi tấm gương rồi cười nói: “Tiêu Khách, xin mời.”
Lý Tiêu Khách cười nói: “Chúng ta là bằng hữu sinh tử, sao ta lại đi trước ngươi một bước được! Chúng ta nên dắt tay nhau lên núi!”
Thiên tử âm đình biết hắn lo nghĩ ra sao, đơn giản là sợ mình lên núi xong thì cánh cửa bị triệt tiêu, vây chết hắn chết núi. Tuy mình cũng có suy nghĩ này thật.
“Ha ha ha ha, Tiêu Khách nói đúng lắm, chúng ta dắt tay nhau lên núi!”
Hai người dắt tay nhau, sánh vai nhau đi vào trong cánh cửa.
Đám đệ tử dưới trướng Lý Tiêu Khách và bầy quỷ thần dưới trướng thiên tử âm đình nối đuôi nhau đi vào trong cánh cửa, tiến vào ngọn núi ngũ sắc này.
Hứa Ứng đang định đi theo thì bị một vị Phán quan giơ tay che ngực nói: "Ba ân hô lỗ, điền điền ba âm!” (Ngươi ở lại bên ngoài, trông coi cánh cửa)!”
Hứa Ứng dừng bước, gãi đầu một cái, nhìn đám người lên núi, thầm nghĩ: “Bảo ta ở lại đây trông cửa, chẳng khác nào bảo ta biển thủ?”
Y đóng cửa lại, cầm cánh cửa lên bỏ đi.
Trên núi, Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình đang trò chuyện vui vẻ, hồi tưởng lại tình cảnh của mình năm xưa, quay đầu nhìn ra ngoài tường gió, chỉ thấy Quỷ vương béo lùn chắc nịch chất phác đàng hoàng nâng cánh cửa tàn tạ bảo bối của bọn họ lên rồi bỏ đi.
Nụ cười của hai vị cường giả đỉnh cấp đương thời cứng lại trên mặt, lập tức chuyển sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc hóa thành phẫn nộ.
Hai người gầm thét, dẫn theo một đám quỷ thần và luyện khí sĩ càng nóng nảy lao xuống chân núi, vừa đi vừa mắng: “Cái tên trên đầu có nhọt kia, mau buông cửa của ta xuống!”
“Đồ khốn kiếp! Đặt cửa xuống!”
Trên thuyền lầu còn một Quỷ vương và Thông phán trấn thủ, thấy vậy lập tức đánh tới. Hứa Ứng dựng thẳng cánh cửa, đấm ra một quyền, phía trước quyền phong tầng tầng lớp lớp không khí bị ép lại thành tường, xếp chồng lên nhau rồi lập tức nổ tung!
Bầu trời của cõi âm chấn động một hồi, Quỷ vương kia còn đang ở trên không trung thì đã bị quyền của y đánh nổ.
Một vị Thông phán khác tu vi cao thâm, điều động đạo hạnh mấy trăm năm, tế một cây roi ra quất lên người Hứa Ứng. Nhưng nhát roi này không những không đánh hồn phách của Hứa Ứng văng ra, ngược lại hất thân thể Quỷ vương lăn lông lốc.
Thông phán kia giật mình, nhìn hồn phách Hứa Ứng, sắc mặt không thể tin nổi.
Hồn phách Hứa Ứng tỏa ánh sáng lấp lóe, giơ tay nắm lấy trường tiên, vận sức lắc một cái, chấn bay Thông phán kia.
“Bốp!”
Y rút roi ra, quất Thông phán tới chia năm xẻ bảy!
“Hóa ra ta đã mạnh đến vậy!”
Hồn phách Hứa Ứng nâng cánh cửa, nhanh chân chạy về phía Võ Thiên Tôn.
Y dựng cánh cửa bên cạnh Võ Thiên Tôn, trở lại thân thể mình rồi nói: “Võ Thiên Tôn, chúng ta đợi bọn chúng chết rồi lên núi kiếm chác.”