Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 375 - Võ Đạo Diệt Thần 2

Cùng lúc đó, Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình cũng tới nơi, đánh tới từ đằng sau.

Hứa Ứng ỷ vào Cực Ý Tự Tại công tốc độ nhanh, còn bọn họ là cường giả đỉnh cấp đương thời, Lý Tiêu Khách mở lĩnh vực lục tiên, sau lưng miễn cưỡng xuất hiện bốn mươi tòa động thiên. Thiên tử âm đình Nguyên Thần cường đại, bản thân thi thể hắn cũng là tiên thi.

Hai người cùng tấn công về phía Hứa Ứng, cho dù đang bị trấn áp nặng nề nhưng đao khí vẫn hung ác, kiếm quang vẫn lấp lánh, có thực lực uy hiếp tính mạng Hứa Ứng!

Ba thân hình nhảy qua nhảy lại trên xiềng xích, Hứa Ứng phát huy Chiến Thần Bát Pháp tới cực hạn, giao chiến với hai đại cao thủ tuyệt thế.

Trong tình huống hiện tại thì một chọi một y có thể thắng được hai người, nhưng đối phó với cả hai cùng lúc thì ăn không tiêu.

Quan tài ngọc đột nhiên rung động, chậm rãi chìm xuống dưới, có lẽ không chống nổi năm tầng trấn áp phong tỏa, đã bị áp chế.

Hứa Ứng, Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình đều cực kỳ lo lắng, vừa động thủ vừa đi về phía quan tài ngọc.

Nếu quan tài ngọc bị trấn áp, trở lại miệng núi lửa trên núi ngũ sắc, không biết bao giờ mới nổi lên lần nữa.

Nhất là Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình, trên người bọn họ đều có thương tích trí mạng, nhất định phải lấy được Bất Tử tiên dược để trị thương cho mình!

Khi ba người sắp đánh tới quan tài ngọc, đột nhiên xiềng xích rung động lạch cạch, quan tài đá mang theo xiềng xích chìm xuống dưới, mà áp lực từ bên trên càng ngày càng nặng!

Hiển nhiên, tồn tại trong quan tài ngọc càng lúc càng khó chống cự năm tầng phong tỏa trấn áp, quan tài ngọc rơi xuống.

Áp lực trên người bọn họ đột nhiên tăng lên gấp bội, động thiên sau lưng Lý Tiêu Khách bị ép đóng lại bốn tỏa, thiên tử âm đình di chuyển chậm chạp.

Hứa Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, khó nhọc phát động Phúc Địa pháp, đỡ lấy U Minh Phù Đồ thần đao. Kiếm khí của Lý Tiêu Khách lại bất ngờ tập kích, đâm về phía cổ họng của y.

Hứa Ứng giơ hai ngón tay kẹp lấy kiếm khí, bị kiếm khí chống lên cổ, đâm lui về phía sau, rầm một tiếng đập vào quan tài ngọc.

Thiên tử âm đình vung U Minh Phù Đồ thần đao, chém ngang ra!

Nhưng ngay lúc này một bàn tay giơ ra, nắm lấy cổ tay thiên tử âm đình. Thiên tử âm đình không thể vung đao, thầm giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía đối diện là một ông lão tóc trắng vóc dáng khôi ngô và một nắm đấm càng lúc càng phóng to.

“Ầm!”

Ngũ quan của hắn bị quyền này đánh cho chìm vào trong mặt, Nguyên Thần suýt nữa bị chấn văng khỏi thân thể, trong lòng vừa sợ vừa giận.

“Hứa Ứng!”

Ông lão tóc trắng hô to với Hứa Ứng, ánh mắt cũng rất hoang mang!

Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ: “Võ Thiên Tôn, ngài sống lại rồi? Bệ hạ, Tiêu Khách, các ngươi có thể cảm nhận uy lực của Võ Đạo Tiên Thiên tầng mấy triệu rồi!”

Ông lão tóc trắng chính là Võ Thiên Tôn, giơ tay trí lên, cong ngón tay búng ra keng keng, gảy lên kiếm khí của Lý Tiêu Khách, đánh tan kiếm khí!

“Hứa Ứng?”

Võ Thiên Tôn nhìn y, nở nụ cười vui vẻ như trẻ nhỏ.

Đột nhiên đao quang lóe lên, thiên tử âm đình thừa cơ xuất thủ, một đao chém lên đầu ông, phát ra tiếng coong vang vọng, U Minh Phù Đồ thần đao bị chấn động văng lên trên cao.

Thiên tử âm đình giật nảy mình, Lý Tiêu Khách phất ống tay áo, trong tay áo bay ra một quả chuông, đánh thẳng vào mặt Võ Thiên Tôn.

“Cạch!”

Da mặt ông lão tóc trắng bị thổi thành từng gợn nếp nhăn, lập tức há miệng rống lớn một tiếng, như vạn long cùng ngâm vang, quả chuông vỡ nát, Lý Tiêu Khách cũng bị chấn động tới mức kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại hai bước!

Võ Thiên Tôn xuất ấn đánh ra, Lý Tiêu Khách miệng hộc máu bay ngược lại, trong lòng cực kỳ ảo não: “Sao lão già này không bị trấn áp?”

Thiên tử âm đình giết tới, ỷ vào thân thể tiên thi, giao chiến trực diện với Võ Thiên Tôn, đột nhiên nghe rắc một tiếng, cánh tay đã bị đánh gãy.

“Tiêu Khách huynh, liên thủ!” Thiên tử âm đình kêu lên.

Lý Tiêu Khách giết trở lại, truyền Trường Sinh tiên dược, hai người hợp tức công kích Võ Thiên Tôn.

Đúng lúc này bầu trời đột nhiên âm u, đám người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời xếp chồng lên nhau, đè xuống bên dưới. Hóa ra quan tài ngọc không chịu nổi phong ấn trấn áp của năm bên, bị ép chìm vào núi lửa, càng lúc càng sâu.

Phong ấn bốn phía cũng tỏa hào quang rực rỡ, chiếm thượng phong tuyệt đối.

Đợi tới lúc bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ xếp lại, bất cứ ai cũng không thể chạy khỏi phong ấn năm tầng khủng khiếp này.

Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình lập tức bỏ lại Võ Thiên Tôn, lao ra ngoài, nhưng bị Võ Thiên Tôn đuổi kịp, ngăn cản cả hai.

“Ngươi điên rồi à!”

Hai người tức tới mức xì khói, liều mạng lao tới, Lý Tiêu Khách kêu to: “Ngươi muốn chết ở đây nhưng chúng ta không muốn chết cùng ngươi!”

Đột nhiên xích sắt bay lên không, vảy rồng trên xích sắt dồn dập rời chỗ, từ từ che kín bầu trời, khe hở càng lúc càng ít.

“Lần này toi rồi!” Hai người thầm tuyệt vọng.

Hứa Ứng nhìn về phía phù văn tiên đạo chữ Tù, đột nhiên trong lòng hơi động, lao về phía phù văn tiên đạo, cao giọng hô: “Võ Thiên Tôn!”

Võ Thiên Tôn bỏ qua Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình, tung người nhảy tới, hạ xuống bên cạnh Hứa Ứng, nở nụ cười chất phác, dáng vẻ rất ngây thơ.

Bây giờ ông như đứa trẻ ba tuổi, ký ức lúc trước không khôi phục, chỉ nhớ loáng thoáng về Hứa Ứng.

Hứa Ứng thi triển cả quyền cả cước, tấn công phù văn tiên đạo chữ Tù, quát: “Làm theo ta!”

Võ Thiên Tôn học theo, cũng dùng cả quyền cả cước tấn công phù văn chữ Tù, chiêu pháp giống hệt như Hứa Ứng.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình đã bị Võ Thiên Tôn đánh cho mặt mũi bầm dập, xương cốt đứt gãy. Hai người còn đang chữa thương nhưng thấy vậy lập tức tỉnh ngộ, liếc mắt nhìn nhau: “Muốn sống ra ngoài thì chỉ có một cách, đó là phá vỡ phù văn tiên đạo, để tồn tại trong quan tài giúp chúng ta phá phong ấn! Phải làm vậy mới có cơ hội bỏ trốn!”

Hai người lập tức phóng tới một phù văn tiên đạo trong đó, không nói câu nào thi triển thủ đoạn tối cường của mình tấn công phù văn tiên đạo!

“Ầm!”

Tiên quang khủng khiếp bộc phát, Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình thầm biết không ổn, thân hình không thể khống chế bay ngược lại.

Ngay khoảnh khắc sau, thân thể của bọn họ bị tiên quang xuyên thủng, khu vực Hi Di bị đánh thành cái sàng, thậm chí Nguyên Thần của hai người cũng thủng trăm ngàn lỗ, thương tích nghiêm trọng hơn lúc bị Hứa Ứng và Võ Thiên Tôn đánh đập không biết bao nhiêu lần.

Cả hai cực kỳ hoang mang: “Thế này là sao? Vì sao bọn chúng không bị phù văn tiên đạo phản ngược lại...”

Hứa Ứng thi triển tuyệt học võ đạo chính là thủ đoạn phá giải phù văn tiên đạo chữ Tù, Võ Thiên Tôn tuy khởi tử hồi sinh nhưng tâm trí như trẻ lên ba, không hiểu cách phá giải phù văn tiên đạo, nhưng lại học theo y.

Hai người tay chân nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra không biết bao nhiêu quyền cước, điểm lên những chỗ mấu chốt của phù văn tiên đạo chứ Tù!

Phù văn chữ Tù đột nhiên mất sạch uy lực, ong một tiếng tan biến!

Hứa Ứng dừng tay, căng thẳng nhìn quan tài ngọc.

Ngọc quan vẫn đang chìm xuống, xích sắt rung động ầm ầm, lực lượng trấn áp trên không trung không hề huyên giảm.

Đột nhiên quan tài ngọc dừng lại.

Phù văn sáng tối chập chờn quanh vách núi lửa đột nhiên sáng bừng lên, xích sắt cũng bị kéo căng!

“Rầm!”

Quan tài ngọc khổng lồ kéo theo từng sợi xích bay thẳng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment