Cho dù là người đứng đầu võ đạo như ông cũng có chấp niệm của mình. Ông muốn ra thế giới bên ngoài truyền võ, cũng muốn giải quyết nan đề không thể tu luyện của Thái Sơ thế giới, còn muốn giải quyết chuyện cõi âm và chiến trường thái cổ xâm nhập Thái Sơ thế giới.
Bây giờ, rốt cuộc những vấn đề này đã có cách giải quyết!
Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy sau khi sáu tầng phong ấn trấn áp đại đế trùng đồng sụp đổ, nguyên khí ngũ sắc cũng theo đó tiêu tán, không chảy ngược trở lại miệng núi lửa mà chảy xuống chân núi, lan tràn trong chiến trường thái cổ.
Nguyên khí ngũ sắc có thể khiến người chết sống lại, xương sinh ra thịt, ẩn chứa sinh cơ hùng hồn, những nơi nó đi qua, chiến trường thái cổ không còn vẻ âm trầm khủng khiếp không có sinh cơ như lúc trước, chẳng bao lâu sau đã biến thành sơn thanh thủy tú, xanh tốt um tùm.
Thiên địa như được gột rửa, trở nên trong trẻo.
Nhưng chiến trường thái cổ vẫn nguy hiểm như xưa, thậm chí con nguy hiểm hơn.
Những thần ma tử chiến trong thời thái cổ, vốn còn có tàn niệm hoặc máu thịt chiếm cứ nơi đây, chỉ có thể gây hại trong chiến trường thái cổ, không thể ra ngoài.
Giờ phút này được nguyên khí ngũ sắc tẩm bổ, từng bộ xương dồn dập đứng dậy, bị ma niệm thúc đẩy, chắc chắn sẽ thành tai họa!
Võ Thiên Tôn thấy vậy, chiến ý bừng bừng đi xuống chân núi, cười nói: “Lần này phải quét sạch tà ma! Đem tới một vùng trời tươi sáng cho Thái Sơ thế giới!”
Hứa Ứng đuổi theo ông, nhìn về phía xa, chỉ thấy nguyên khí ngũ sắc đang chảy về phía Thái Sơ thế giới, theo luồng thiên địa nguyên khí này từ từ pha loãng, hoạt tính trong nguyên khí cũng kém xa trước đây.
Nhưng đây chính là thiên địa nguyên khí, nếu quá nồng đậm sẽ thành ra yêu tà, khó lòng khống chế. Nếu quá nhạt lại khó mà tu luyện.
“Phương hướng nguyên khí ngũ sắc chảy tới không phải cõi âm mà là Thái Sơ thế giới.”
Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Thái Sơ thế giới không có thiên địa nguyên khí, hình như có liên quan tới đại đế trùng đồng bị trấn áp. Bây giờ đại đế trùng đồng đã thoát khốn, nguyên khí ngũ sắc mới chảy về Thái Sơ thế giới. Nhưng...”
Y chìm vào trầm tư, vì sao trước đây đại đế trùng đồng lại bị trấn áp?
Tiên giới hy sinh thiên địa nguyên khí của một thế giới để trấn áp đại đế kia là vì hắn phạm vào sai lầm lớn gì đó hay là nguyên nhân gì khác?”
Lần này người có trùng đồng thoát khốn, đối với thế giới sẽ là chuyện tốt hay chuyện xấu?
“Ngoài ra, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong cõi âm?”
Hứa Ứng nhìn từ trên cao xuống dưới cõi âm, thầm nghĩ: “Rốt cuộc cõi âm lớn tới mức nào? Vì sao có thể nối liền tới thế giới khác? Chân tướng cõi âm xâm lấn là gì?”
Ngay lúc y đang suy nghĩ đáp án, đột nhiên tiên thảo màu tím giật giật miếng vải rách sau lưng y. Hứa Ứng nói: “Đừng kéo nữa, ta không có quần áo thay đâu. Ta bị người khác bắt cóc đến đây, quần áo mới đều đặt trong bụng một con rắn... Ngươi còn kéo? Muốn đánh nhau à?”
Tiên thảo màu tím lại giật miếng vải rách trên người y, Hứa Ứng nghi hoặc, chỉ thấy tiên thảo màu tím nâng một sợi rễ chỉ vào Võ Thiên Tôn ở đằng trước.
Hứa Ứng nhìn lại, Võ Thiên Tôn đã đi xuống dưới núi, bước ra ngoài.
Bức tường gió phong tỏa tiên sơn ngũ sắc đã ngừng từ lúc nào chẳng hay, có lẽ bị đại đế trùng đồng phá hủy, cũng có thể sáu tầng phong ấn cấm chế bị hủy, nó cũng tự biến mất.
Bọn họ có thể rời khỏi theo bất cứ hướng nào, không cần lo bị tường gió diệt trừ.
Nhưng sắc mặt Hứa Ứng càng ngày càng nghiêm nghị, nhìn theo bóng lưng Võ Thiên Tôn.
Chỉ thấy vừa rồi ông lão này còn hừng hực ý chí chiến đấu, bước đi như rồng như hổ, phảng phất trở lại những năm tháng trẻ tuổi.
Giờ phút này, ông lại cong lưng, bước đi cũng tập tễnh.
Ông rời khỏi tiên sơn ngũ sắc, tinh khí trên người như cát bị cuồng phong thổi tung, bay rào rào phía sau.
Hồn phách của ông, võ đạo khí huyết của ông, Nguyên Thần của ông, giờ phút này đang không ngừng tan rã.
Vô Thiên Tôn lại như không hề phát giác, vẫn đang lẩm bẩm: “Chúng ta có thể tu luyện, có thể... võ đạo quá khó khăn, không phải người có đại nghị lực thì không cách nào luyện thành. Sau khi về phải truyền bá luyện khí, mọi người có thể tu luyện, sẽ cường đại hơn, có thể tự bảo vệ mình, chống lại cõi âm xâm lấn...”
Mái tóc trắng của ông run rẩy, ánh mắt đục ngầu: “Nhưng chúng ta cũng không thể để võ đạo thất truyền được, vẫn cần có người kiên trì, để đến lúc thiên địa nguyên khí lại bị cướp đoạt sẽ có người dũng cảm phản kháng, tới đoạt lại...”
“Võ Thiên Tôn!” Hứa Ứng lớn tiếng hô, muốn ông chú ý tới trạng thái quỷ dị của mình.
Võ Thiên Tôn ngơ ngơ ngác ngác quay đầu lại nhìn Hứa Ứng, lẩm bẩm nói: “Có tinh thần phản kháng trong tuyệt cảnh, có vũ lực dũng mãnh đấu với trời cao...”
“Rầm!”
Ông bỗng thấy trời đất quay cuồng, biến thành thi thể ngã dưới đất.
Hứa Ứng lao tới kiểm tra một hồi, chỉ thấy Võ Thiên Tôn hoàn toàn không còn hơi thở, đã bỏ mạng!
“Thế này là sao?” Hứa Ứng xách cổ tiên thảo màu tím lên, hung dữ hỏi.
Tiên thảo màu tím dùng sợi rễ gạt tay y ra, viết ba chữ “bất tử tiên” lên mặt đất.
Hứa Ứng không hiểu, quan sát kỹ lưỡng, nhìn một lát mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Đây không phải là ba chữ mà là bốn chữ! Hóa ra là thế, hóa ra là thế!”
Y vác thi thể Võ Thiên Tôn trở về tiên sơn ngũ sắc.
Vừa đặt chân lên tiên sơn này, chỉ thấy trong cơ thể Võ Thiên Tôn vang lên từng đạo âm huyền diệu, tinh khí đoàn tụ, hồn phách khôi phục, Nguyên Thần trở về.
Võ Thiên Tôn thức tỉnh.
“Đúng là Bất Tử tiên dược có thể bất tử, nhưng có điều kiện.”
Hứa Ứng giải thích với Võ Thiên Tôn: “Cảm giác của ngươi không phải sai lầm, ngươi thật sự thành tiên, nhưng có điều kiện. Chỉ có ở Tiên giới ngươi mới là tiên, mới bất tử.”
Y thở dài, viết ba chữ “bất tử tiên” xuống rồi nói: “Ý nghĩa của Bất Tử tiên dược thật ra là người bất tử ở trên núi. Võ Thiên Tôn, tòa tiên sơn ngũ sắc này là một tiên sơn ở Thế giới. Tuy tiên sơn rơi xuống hạ giới nhưng vẫn là tiên sơn. Ngươi đứng trên tiên sơn tương đương với đứng trong tiên giới, ra khỏi tiên sơn tương đương với rời khỏi tiên giới.”
Võ Thiên Tôn hiểu ý, đáp: “Nói cách khác, nếu rời khỏi tiên sơn ta sẽ chết, trở lại tiên sơn thì có thể sống như tiên nhân.”
Hứa Ứng khẽ gật đầu.
Võ Thiên Tôn thở ra một luồng trọc khí, cười nói: “Ta có thể sống thêm một đời đã là chuyện tốt bằng trời rồi, sao ngươi phải nghiêm trọng như vậy? Đám người Địch Võ Tiên cần có ngọn đuốc chỉ hướng cho mình, ta ở đây, không phải cũng là chỉ hướng cho họ ư?”
Ông thoải mái cười nói: “Người ở trên núi chính là tiên nhân, ta đã thành tiên, trường sinh bất tử, ngươi nên thấy vui cho ta mới đúng.”
Hứa Ứng cố nở nụ cười nói: “Phải vui mới đúng!”
Võ Thiên Tôn cười nói :”Nếu có rượu thì nên uống cạn một chén lớn!”
Hứa Ứng cười nói: “Phải. Đáng tiếc bằng hữu của ta Ngoan Thất không ở đây, chắc chắn hắn sẽ có rượu.”
Võ Thiên Tôn nuốt nước miếng, ông lại nổi cơn nghiện rượu, cười nói: “Ngươi là phàm phu tục tử, không nên đợi lâu trên núi. Ta không bị hồng trần quấy nhiễu, ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Hứa Ứng đứng dậy, cười nói: “Phải. Ta còn không ít chuyện linh tinh.’
Võ Thiên Tôn nói: “Ngươi xuống núi đi, ta sẽ không tiễn ngươi. Đi đường nhớ cẩn thận.”
Hứa Ứng muốn để tiên thảo màu tím ở lại với ông nhưng Võ Thiên Tôn lắc đầu cự tuyệt. Tiên thảo màu tím cũng khá e ngại ông lão này, tự thấy mình không đánh nổi, lại một lòng muốn đoạt lại lá cây cho nên không muốn ở lại.
Hứa Ứng đi xuống chân núi, tìm kiếm cánh cửa hỏng, đang định đặt cánh cửa vào khu vực Hi Di của mình, đột nhiên giọng nói của Võ Thiên Tôn vang lên từ trên núi: “Hứa đạo hữu~~”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên.
Võ Thiên Tôn mái tóc trắng xóa đứng trên chỗ cao: “Nhớ đến thăm ta, đừng để ta quá tịch mịch!”
Hứa Ứng vẫy tay, quay người đi xa.
Võ Thiên Tôn đứng trên núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đó là bầu trời của Tiên giới, trong lòng ông lão đầy phiền muộn.
“Đợi đã!”
Ánh mắt ông sáng dần lên, đột nhiên vỗ tay bôm bốp: “Ta không thể xuống núi nhưng núi lại đi được mà! Ta chỉ cần nâng tiên sơn ngũ sắc lên, thế là thoải mái đi lại xung quanh rồi?”