Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 38 - Cầu Nại Hà, Mạnh Bà Thang 2

Hứa Ứng và Ngoan Thất bước lên cầu, đi thẳng về phía trước, bình an vô sự, không gặp phải bà bà bán trà nào.

Một người một rắn dần dần buông lỏng cảnh giác, vừa nói vừa cười tiếp tục đi đường, tới khi sắp đến cuối cầu lại thấy bên cầu có rất nhiều người đang xếp hàng, chặn mất đường đi.

Hứa Ứng và Ngoan Thất xếp cuối cùng, nhìn đoàn người chậm rãi nhích về phía trước.

Một lúc lâu sau mới thấy những người này đang xếp hàng đi tới trước một quầy hàng uống trà. Người bán trà là một bà lão, mái tóc trắng xóa, thân hình còng còng, gương mặt đầy nếp nhăn, tay cầm ấm trà, rót từng chén trà một.

Nhưng nước trong ấm trà không lúc nào thiếu.

Hứa Ứng và Ngoan Thất đi tới nơi này, đầu óc đờ đẫn, đã quên sạch những lời nam tử để râu quai nón căn dặn, chỉ cảm thấy khát khô cả cổ, mình xếp hàng chỉ để uống một chén nước trà của bà bà giải khát!

Cuối cùng hàng người cũng tới lượt Hứa Ứng.

Ở một đầu khác của cây cầu, nam tử để râu quai nón thấy Hứa Ứng nâng bát trà lên, thầm thở dài một tiếng, hạ giọng nói: “Phúc duyên của hắn vẫn hơi cạn. Cha mẹ tuy mạnh nhưng không thể che chở cho hắn sống sót...”

Ngay lúc Hứa Ứng đang bưng chén trà lên định uống một hơi cạn sạch, bà bà bán trà lại quan sát Hứa Ứng từ trên xuống dưới, đột nhiên sắc mặt thay đổi, đoạt lại chén trà, cười lạnh nói: “Thằng nhóc thối tha này, ngươi đã uống không biết bao nhiêu chén trà của lão thân rồi, uống bao nhiêu lần rồi mà còn định lừa uống trà của ta nữa à? Đi ra ngoài!”

Hứa Ứng đột nhiên tỉnh lại, trán đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tóm lấy đuôi Ngoan Thất đang định uống trà, kéo con rắn ra khỏi cây cầu.

Một đầu khác của cây cầu, nam tử để râu quai nón cũng trợn mắt há hốc mồm, đứng đờ ra tại chỗ không nhúc nhích.

Một lúc sau hắn mới hiểu ra: “Mạnh Bà Thang có thể gột sạch ký ức, khiến người ta trở lại u mê mông muội! Vừa rồi bà bà nói hắn đã uống không biết bao nhiêu bát Mạnh bà Thang, tức là nói trước dây ký ức của hắn đã bị tẩy đi không biết bao nhiêu lần, hay là nói hắn đã sống không biết bao nhiêu đời?”

Đáng tiếc, Hứa Ứng đã ra khỏi Vọng Hương, không rõ tung tích, hắn cũng không cách nào kéo Hứa Ứng về nghiên cứu xem rốt cuộc trên người Hứa Ứng đã có chuyện gì xảy ra.

Hứa Ứng kéo xà yêu Ngoan Thất ra khỏi cây cầu treo, cuối cùng Ngoan Thất cũng tỉnh táo lại, nghĩ lại thôi cũng thấy phát sợ.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cây cầu treo rung chuyển như làn sương rồi dần dần tiêu tán, không thấy tung tích.

Hành trình trong Vọng Hương lần này như ảo như mộng, trong lòng Hứa Ứng ngoài phiền muộn còn có một số vấn đề chưa hiểu, thầm nghĩ: “Vì sao gương mặt cha mẹ mà ta thấy trong Vọng Hương lại khác với gương mặt cha mẹ trong ký ức của ta?”

Tuy xung quanh còn có dãy núi cõi âm hai bên bờ sông Nại Hà, nhưng sắc trời đã dần sáng, không phải phủ kín sương mù như lúc trước. Hứa Ứng cõng hộp kiếm sau lưng, chỉ cảm thấy trong hộp kiếm có một luồng kiếm khí như có như không quanh quẩn xung quanh, thi thoảng lại nhảy nhót trước mặt y, như hai thanh kiếm giao chiến va chạm trên không trung!

Hứa Ứng hỏi thử Hứa Ứng, nhưng Ngoan Thất không có cảm giác gì.

“Thuở nhỏ ta đọc sách, trong sách có nhắc tới Văn Võ Đại Thánh hoàng đế, đến thời kỳ Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế, võ đạo hưng thịnh, trong giới quan na lưu hành phương pháp lấy khí dưỡng kiếm, Viên Thiên Cương này là đại na dùng khí dưỡng kiếm, đã trở thành một thần thoại.”

Ngoan Thất suy đoán: “Trong hộp kiếm này có kiếm khí của hắn, ngươi cõng trên lưng sẽ bị kiếm khí của hắn ảnh hưởng, cho nên mới thấy bóng kiếm.”

Hứa Ứng thấy hứng thú, dò hỏi: “Thế thì từ kiếm khí của hắn có thể tìm hiểu ra kiếm pháp mà hắn tu hành không?”

Ngoan Thất á khẩu, cười nói: “A Ứng, ngươi nói linh tinh cái gì thế? Người ta tự dưng đưa ngươi một quyển chân kinh mà ngươi còn không luyện được, huống chi tìm hiểu ảo diệu của kiếm pháp từ kiếm khí?”

Hắn nói cũng đúng, bao nhiêu người muốn tu hành mà không tìm được phương pháp, cho dù có được phương pháp cũng chưa chắc đã luyện được. Thậm chí khổ tâm nghiên cứu nhiều năm cũng có thể hiểu sai, đi lầm đường!

Ví dụ thực tế là ông cháu ba đời nhà họ Ngưu, tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền bao lâu mà không tìm được phương pháp, không thể tu luyện tới tầng thứ tư.

Chỉ có Ngoan Thất được Hứa Ứng chỉ điểm, nhanh chóng tu luyện tới tầng thứ năm, giờ cũng sắp đột phá lên tầng thứ sáu.

Từ đó có thể thấy, muốn tìm hiểu kiếm pháp từ trong kiếm khí, độ khó cao tới mức nào!

Hứa Ứng cực kỳ hứng thú, tiếp tục tự nghiên cứu. Thiếu niên nhặt một cành liễu thẳng tắp, vừa đi vừa tiện tay vung vẩy, cầm cành liễu thi triển theo kiếm quang mà mình cảm ứng được.

Dần dà, khí huyết của Hứa Ứng truyền vào cành liễu, bất tri bất giác, theo hắn thi triển chiêu thức, khí huyết của hắn cũng vận hành theo một phương thức kỳ lạ, đi tới cành liễu là hóa thành kiếm khí, cực kỳ sắc bén!

Hắn đâm cành liễu ra, hoặc xoay tay vê kiếm, hoặc cổ tay khều kiếm, hoặc bổ, hoặc gọt, hoặc chém, hoặc điểm, đều nghe tiếng kiếm khí viu viu vang vọng, hơn nữa âm thanh càng lúc càng sắc bén.

Kiếm pháp là do rất nhiều chiêu thức đơn giản nhất tạo thành, cơ bản chia thành những chiêu thức như khều, vê, chém, bổ, điểm, vỡ, móc, vẩy, quét, cắt, hoa, quấn, lượn... Hứa Ứng vốn chưa từng học kiếm pháp, nhưng y cảm ngộ kiếm khí, không ngờ lại không học mà tự hiểu, nắm giữ những chiêu kiếm cơ bản này!

Y luyện tới hứng khởi, khí huyết vận chuyển càng lúc càng sảng khoái, chỉ thấy không ngờ cành liễu lại mọc ra kiếm quang sắc bén, theo khí huyết của hắn vận chuyển mà lúc dài lúc ngắn!

Kiếm quang này là do kiếm khí ngưng tụ thành, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, còn sắc bén hơn bảo kiếm bình thường, không gì không phá!

Ngoan Thất giật nảy mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn thật sự tìm hiểu được một bộ kiếm pháp từ hộp kiếm?”

Đột nhiên Hứa Ứng nâng quả chuông lớn nhảy lên trên, vung vẩy cành liễu giữa không trung, kiếm khí trút xuống ào ào!

Ngoan Thất sợ hết hồn, vội vàng tránh né, chỉ thấy dưới đất đã có thêm mấy chục lỗ thủng, thậm chí tảng đá cũng bị kiếm khí xuyên thủng!

“Cái gã này đã nâng quả chuông mà còn mạnh như vậy!” Ngoan Thất cực kỳ hâm mộ.

Hứa Ứng hạ xuống đất, trong lòng vui mừng, cành liễu trong tay chọc chỗ này chọc chỗ kia, chỉ hận không tìm được thứ gì đâm một nhát!

Ngoan Thất vội vàng cách xa y một chút.

Hứa Ứng dò hỏi: “Tiểu Thất, ta thấy thần linh vận kiếm, phi kiếm bay ra, có thể xa tới mấy chục bước, điều khiển như ý, sai khiến dễ dàng. Bọn họ làm thế nào để khống chế phi kiếm?”

Ngoan Thất chỉnh lại lời hắn: “Thần linh ngự kiếm giết người, có thể hái đầu từ cách xa ngàn dặm chứ không chỉ mấy chục bước. Phi kiếm của bọn họ là do khí hương hỏa biến thành, không phải phi kiếm thật sự, không có trọng lượng. Hơn nữa phi kiếm là pháp lực của bọn họ, điều khiển pháp lực không phải chuyện đương nhiên à?”

Hứa Ứng suy nghĩ tới thất thần, đột nhiên mừng rỡ như điên: “Ngươi nói đúng! Tiểu Thất, ngươi quá thông minh! Sao ta không nghĩ ra?”

Hứa Ứng trợn mắt há hốc mồm: “Đợi đã, ta nói câu nào đúng? Ta không hiểu...”

Bình Luận (0)
Comment