Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 382 - Chúa Tể Cõi Âm 1

Hứa Ứng thay bộ quần áo mới, chỉnh sửa sơ qua.

Lý Tiêu Khách có phong phạm sĩ phu thời Đại Hán, xiêm y của hắn đa số có màu đen, viền áo màu đỏ, y phục thon gọn bó sát người.

Lúc trước Hứa Ứng không chú trọng hình tượng, sau này kết bạn với Nguyên Vị Ương, mới được Nguyên Vị Ương chỉ điểm, mua vài bộ y phục sạch sẽ. Nhưng Nguyên Vị Ương chỉ dạy cho y có thế, vì vậy mỗi lần mua y phục, Hứa Ứng đều mua kiểu dáng tương tự.

Đây là lần đầu tiên y dùng y phục hoa mỹ như vậy, mặc lên người như dán vào da thịt, không có cảm giác khác lạ nào.

Thân hình Lý Tiêu Khách cao lớn, khung xương Hứa Ứng lại rộng, kích cỡ cũng tương đương với hắn, mặc bộ y phục này vào rất vừa vặn, khi hành động vạt áo bay phất phới, dáng vẻ tuấn dật phóng khoáng.

Lý Tiêu Khách thấy vậy, trong lòng thầm khen: “Trước kia bắt thằng nhóc này lại đều là tóm từ nông thôn tới, trực tiếp làm thí nghiệm, không ngờ hắn còn có vẻ ngoài tốt như vậy. Chỉ tội da hơi đen.”

Hắn quay đầu đi tìm thiên tử âm đình, định nhổ cỏ tận gốc, nhưng lại thấy thiên tử âm đình vốn bị ghim trên vách núi đã không cánh mà bay.

Lý Tiêu Khách trong lòng nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Thực lực của tên này trong cõi âm rất cao, chúng ta mau đi thôi!”

Hứa Ứng không hiểu, dò hỏi: “Thiên tử âm đình đã bị ngươi đánh trọng thương, bản lĩnh còn lại một phần mười tới nửa phần mười đã xem là kỳ tích rồi, sao ngươi phải sợ hắn?”

Ánh mắt y lấp lóe vẻ hưng phấn: “Ta và Lý Tiêu Khách liên thủ, chắc chắn có thể chém thiên tử âm đình dưới kiếm!”

Lý Tiêu Khách hừ một tiếng, đi lên phía trước, hướng ngược lại với Võ Đạo Bỉ Ngạn.

Hứa Ứng định chạy theo hướng ngược lại với hắn, đột nhiên xung quanh thân thể có từng luồng kiếm khí hiển hiện, ép hắn không thể không đuổi theo Lý Tiêu Khách.

“Thực lực thiên tử âm đình không cao minh, thậm chí một số na tiên cường đại một chút cũng có thể thắng được hắn, hắn không dùng tiên thi thì chỉ là một luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ bình thường mà thôi. Cho dù dùng tiên thi cũng còn xa mới là địch thủ của ta.”

Lý Tiêu Khách nói tới đây, sắc mặt lại nghiêm nghị: “Nhưng xưa nay kẻ thống trị cõi âm không phải là hắn.”

Giọng nói của hắn cũng run rẩy: “Những kẻ khác đứng sau lưng hắn mới là đáng sợ.”

Bọn họ đi được không bao lâu, Địch Võ Tiên tới nơi này.

Vị đại tông sư võ đạo trẻ tuổi này giết xuyên qua chiến trường Thái Cổ, tuy lúc này chiến trường thái cổ đáng sợ hơn hẳn lúc trước nhưng không thể ngăn được bước chân hắn.

Trong giày của hắn toàn máu, mỗi bước chân lưu lại một dấu máu.

“Nơi này có khí tức của Hứa huynh đệ.”

Hắn nhìn bốn phía, không phát hiện ra tung tích Hứa Ứng, vì vậy đi về phía tiên sơn ngũ sắc.

Ở nơi đó, khí huyết của Võ Thiên Tôn như dòng lũ, cường thịnh tới cực điểm.

Còn Hứa Ứng thì đi theo Lý Tiêu Khách tới một hướng khác, nhanh chóng lao xuống dưới vực Thương Ngô.

Còn tiên thảo màu tím đã trốn vào khu vực Hi Di của Hứa Ứng, run lẩy bẩy không dám thò đầu ra.

Theo gốc tiên thảo này thấy, Hứa Ứng và kẻ địch đã đạt được hiệp nghỉ, bán cỏ cầu vinh, giao mình ra và đưa thêm một bộ kiếm pháp để đổi lấy cơ hội sống sót.

Nhưng nó đã không còn chỗ nào trốn, chỉ có thể trốn sâu trong khu vực Hi Di của Hứa Ứng để tránh né.

“Nếu bị hai tên bại hoại ấy bắt được, khéo Thảo gia ta sẽ phải toi đời, cặn thuốc cũng bị bọn chúng gặm sạch!”

Nó lượn lờ khắp nơi, đột nhiên phát hiện trong khu vực Hi Di có một dòng suối, chui xuống dưới suối, càng đi càng sâu, dần dần phát hiện một khu vực bí mật.

Nó xâm nhập theo Hoàng Tuyền, cuối cùng đi vào bí tàng thần bí nhất trong thân thể lục bí, bí tàng Dũng Tuyền.

Trước mặt nó là biển u minh mênh mông, bốn động thiên hình hoa sen lơ lửng trên mặt biển, xuyên thủng biển u minh, hấp thu Hồn Phách tiên dược!”

Động thiên hình hoa sen mênh mông thâm thúy, tiên dược không ngừng được chiết xuất, thông qua Hoàng Tuyền vận chuyển tới hồn phách của Hứa Ứng!

Trong đó một động thiên hình hoa sen có ba lá cây Bất Tử tiên dược đang lơ lửng!

Tiên thảo màu tím vừa mừng vừa sợ, cuống quít bơi tới, lấy ba lá cây tiên dược xuống xếp lên người mình.

Lá cây tự nối vào người nó, có ba cái lá này nó cũng thở phào một tiếng, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng thoát cảnh trần truồng. Thằng nhãi này cởi y phục của ta, đè đầu ta, đúng là lưu manh! Nhưng bản lĩnh của hắn đúng là phi phàm, ta cởi sạch đồ ra vật lộn với hắn nhưng không đánh nổi. Mà không biết ba cái lá còn lại của ta ở đâu?”

Nó đâu có biết bí tàng Dũng Tuyền chia làm hai bên trái phải, đối diện với nhau. Giờ phút này ba chiếc lá còn lại đang lơ lửng trong một bí thuật Dũng Tuyền khác!

Hứa Ứng nhìn theo bóng lưng Lý Tiêu Khách, ánh mắt lấp lóe.

Năm xưa Lý Tiêu Khách thăm dò núi ngũ sắc, cứu được thiên tử âm đình ra khỏi núi, khi đó thiên tử âm đình chỉ là linh hồn mới tinh từ tiên thi, không có thế lực gì trong cõi âm.

Cõi âm là nơi nào?

Rồng rắn lẫn lộn, nơi này không chỉ có vô số quỷ hồn mà còn có không biết bao nhiêu quỷ hồn luyện khí sĩ cường đại, những cường giả này hoành hành trong cõi âm. Thiên tử âm đình chỉ là một kẻ mới tới, làm sao đặt chân trong cõi âm, đồng thời còn trở thành thiên tử âm đình?

“Chắc chắn Lý Tiêu Khách biết gì đó.” Ánh mắt y nhấp nháy, nhìn theo bóng lưng Lý Tiêu Khách.

Đột nhiên trên không trung vang lên tiếng quạ đen quang quác, cực kỳ ồn ào.

Hứa Ứng nghe tiếng nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có một con quạ đen bay tới. Con quạ đó không giống quạ đen trên thế giới, quạ đen trên nhân gian toàn thân đen nhánh, còn con quạ này có từng điểm sáng trắng như những vì sao.

Nó vỗ cánh bay đi, như ánh sao xẹt qua giữa trời, đáp xuống một gốc cây phía trước, nghiêng đầu quan sát Hứa Ứng và Lý Tiêu Khách.

Những nơi nó bay qua có hơi lạnh kéo theo, trên bầu trời cũng có bông tuyết màu xám bồng bềnh rơi xuống.

Lý Tiêu Khách biến sắc, hạ giọng nói: " Hàn Nha! Chúng ta đi mau!”

Hắn mang theo Hứa Ứng nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, khổ nỗi thương thế của hắn đang cực kỳ nghiêm trọng, không ngừng ho ra máu.

Lúc ở vùng đất Thiên Khiển, Hứa Ứng, Thanh Bích tiên tử và đám người Kim Ô Kim Bất Di đã khiến hắn bị thương rất nặng, thương tích này ẩn chứa lực lượng đạo tượng, xâm nhập thân thể da tóc, khó lòng loại trừ.

Pháp thuật không gian của Thanh Bích tiên tử, thần đao của Kim Bất Di, thần thông Thiên đạo của Hứa Ứng, đều ảnh hưởng cực lớn tới thực lực của hắn.

Thanh Bích tiên tử còn cắt mất phân nửa động thiên na tiên mà hắn cấy ghép, khiến pháp lực của hắn kém xa lúc trước. Lại thêm hành trình tới núi ngũ sắc lần này tiếp tục bị thương, thương thế của hắn nặng hơn nhiều so với những gì Hứa Ứng đã thấy.

“Quạ!”

Trên bầu trời lại có một con Hàn Nha bay tới, hạ xuống phía trước bọn họ, nghiêng đầu quan sát họ.

Hứa Ứng cong ngón tay búng một cái, một luồng kiếm khí bay ra, đánh trúng người con Hàn Nha kia. Thân thể Hàn Nha nổ tung, hóa thành một làn khí xám, lơ lửng trên không trung, xao động không ngừng.

Đột nhiên nó tụ về trên cây, lại biến thành Hàn Nha!

“Đừng làm loạn!” Lý Tiêu Khách căng thẳng, lấy khăn tay ra ho khan liên tục, trong khăn tay toàn là máu.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, y nhìn ra Hàn Nha có lẽ là một loại sinh vật cõi âm hữu hình vô chất, do oán khí của người chết oan tạo thành.

Đột nhiên trên không trung vang lên vô số tiếng kêu ồn ào của Hàn Nha, quạ quạ vang vọng, đinh tai nhức óc.

“Toi rồi!”

Lý Tiêu Khách biến sắc: “Đi mau!”

Bình Luận (0)
Comment