Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 4 - Nộ Phạm Thiên Điều 2

Con ngươi của thần linh áo lục co chặt lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.

Từ trong ánh mắt Hứa Ứng, đột nhiên hắn không còn thấy vẻ sợ hãi quen thuộc, điều này khiến trong lồng ngực hắn không khỏi dấy lên lửa giận hừng hực.

Ánh mắt sợ hãi là ánh mắt mà hắn quen thuộc nhất, là sự sợ hãi mà phàm nhân nên có đối với thần linh!

Lúc trước, hắn luôn thấy sự kính sợ trong ánh mắt của Hứa Ứng, đó là sự kính sợ của loại côn trùng đối với bậc đại nhân.

Còn bây giờ, vẻ kính sợ đó đã không còn!

Ra tay giết người, càng là xúc phạm!

Là sát khí!

Từ trong ánh mắt của thiếu niên này, hắn chứng kiến sát ý trần trụi đối với bản thân!

Càng đáng sợ hơn nữa là hắn phát hiện mình thấy sợ hãi ánh mắt này!

Thần linh áo lục giận tím mặt, bỏ qua cô dâu, giơ nắm tay to bằng cái vò lên đập thẳng tới, cả giận nói: “Khốn kiếp! Ánh mắt ngươi như vậy là sao!”

Hứa Ứng giơ hai cánh tay nhỏ bé lên chặn trước người, chỉ cảm thấy mình như bị con trâu đực nặng mấy ngàn cân húc vào, bay ngược về phía sau, ầm một tiếng va sập vách tường, bay ra khỏi từ đường!

Thần linh áo lục nhấc chân bước qua khỏi vách tường sụp đổ, cười lạnh nói: “Phàm phu tục tử chỉ có nước tiếp thu vận mệnh mà thần linh sắp xếp, không thể phản kháng! Hứa Ứng, ta thấy tà niệm khinh nhờn thần linh trong ánh mắt ngươi! Ta sẽ thanh tẩy tội ác của ngươi!”

Hứa Ứng rơi xuống, hai chân cắm vào mặt đất, trượt về phía sau hơn mười trượng mới ổn định được thân hình.

“Hình như ngươi...” Hứa Ứng rung hai tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ quái: “Không mạnh như trong tưởng tượng của ta.”

“Cái gì?”

Thần linh áo lục giận tím mặt, giơ chân đá tới, cẳng chân thô to như cây cột vung vẩy, tiếng gió rít ào ào!

“Phàm nhân nho nhỏ mà dám bình phần về thần uy! Ngươi phải xuống địa ngục!”

Sắc mặt hắn uy nghiêm, cú đá này như có thể trực tiếp đày Hứa Ứng xuống địa ngục, vĩnh viễn trầm luân!

Hứa Ứng thôi động khí huyết toàn thân, giơ một quyền đón lấy cẳng chân của thần linh đang đá tới!

Trong đầu y không khỏi hiện lên kinh thư vừa đọc, hình vẽ đường nét vận chuyển khí huyết của Tượng Lực Ngưu Ma Quyền dồn dập hiện ra, khiến y không hề nghĩ ngợi lập tức vận chuyển khí huyết dựa theo nội dung kinh thư!

Khí huyết trong người y vận chuyển với tốc độ cực kỳ điên cuồng, khí huyết rung động lục phủ ngũ tạng, ma sát gắp thịt gân mô, một tiếng voi kêu hùng hồn vang lên từ trong lồng ngực y, đinh tai nhức óc!

Hứa Ứng truyền lực vào cánh tay phải, khí huyết lan truyền khiến cánh tay phải của y đột nhiên trở nên thô to, tay phải phình to hơn hẳn, quyền phong khuấy động, tạo ra một loạt tiếng rít!

Thức thứ nhất của Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, Cơ Giác Lực Khai Sơn!

Lực lượng của Hứa Ứng tăng vọt, đấm ra một quyền, va chạm với cẳng chân của thần linh đang đá tới, rầm một tiếng, đánh xuyên qua chân phải tráng kiện của thần linh!

Cùng lúc đó, trong cơ thể y cũng vang lên tiếng nổ lộp bộp, đó là tiếng vang do khí huyết của y vượt ải tạo thành!

Y tu luyện bảy năm, khổ luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, chưa bao giờ tu luyện công pháp võ đạo, không biết bản thân tu luyện tới bước nào. Còn đây là lần đầu tiên tiếp xúc với công pháp võ đạo, đã kích thích tất cả mọi tích lũy của y trong bảy năm qua!

Thái Nhất Đạo Dẫn Công mài giũa khí huyết, là tu vi của Hứa Ứng, công pháp võ đạo là con đường phóng thích tu vi!

Bảy năm mài một kiếm, dao sắc không hay thử!

Thời khắc này, cuối cùng cũng tới lúc hắn thử lưỡi dao sắc của mình!

Trong nhà của Hứa Ứng, cuối cùng xà yêu cũng nối lại được tất cả các khớp xương bị đánh lệch, đang chạy trốn ra bên ngoài thôn, đột nhiên nghe từng tiếng nổ kỳ dị vang lên, không khỏi ngây ngốc sững sờ, vội vàng nhìn theo hướng tiếng động.

“Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, đều bị hắn đột phá trong chớp mắt! Thằng nhãi thối tha này là người hay là yêu quái, sao lại tu luyện nhanh chóng như vậy?”

Nó vừa nghĩ tới đây, đột nhiên khí huyết của Hứa Ứng lại vận chuyển, trong lồng ngực dâng lên tiếng voi kêu, trầm trầm du dương, chấn động tới mức tất cả song cửa trên phòng ốc của sáu mươi bảy gia đình ở khu ruộng Tưởng gia đều rung lên bần bật!

Nước trong chậu rửa mặt, chum vại, thậm chí trong rãnh, trong bể cũng bị chấn động thành từng gợn sóng lăn tăn!

Xà yêu đầu óc choáng váng.

Chỉ trong chớp mắt mà khí huyết vượt ải phá tan tầng thứ tư của Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, như vậy đã đủ khiến người ta nghe mà kinh hãi, không ngờ Hứa Ứng lại phá thêm một ải, tu thành tầng thứ năm!

Nó vội vàng nhìn về phía Hứa Ứng, chỉ thấy khí huyết của Hứa Ứng đang vận chuyển điên cuồng,thậm chí chảy ra ngoài làn da qua lỗ chân lông!

Khí huyết tỏa ra ngoài tạo thành một dị tượng đầu voi thân người phía sau lưng y!

Dị tượng này là do khí huyết tạo thành, cực kỳ hư ảo, cứ như một ảo ảnh trong suốt, cái đầu của nó còn cao hơn Hứa Ứng khoảng thước bảy thước tám, cử động theo quyền cước của Hứa Ứng!

Đây là dị tượng đặc trưng khi tu thành tầng thứ năm!

Tượng Lực Ngưu Ma Quyền có tổng cộng bảy tầng, tầng thứ nhất máu truyền toàn thân, khí truyền trăm xương; tầng thứ hai tăng gấp đôi khí huyết; tầng thứ ba kình lực phát ra xa hơn một trượng; tầng thứ tư là lực lượng của voi thần; tầng thứ năm là dị tượng Tượng Thần Ngưu Ma, tầng thứ sáu khí huyết co lại gần thân thể; tầng thứ bảy Tượng Vương Thần Thể!

Cường giả trong yêu tộc, hễ tu luyện tới võ đạo tầng thứ bảy là có thể xưng làm yêu vương, được phong làm sơn thần, hà bá!

Tu luyện tới tầng thứ năm đã có thể xưng là đại yêu!

Bây giờ Hứa Ứng có thể xưng là đại yêu!

“Nhưng, rõ ràng thằng nhãi này là người...” Xà yêu khó hiểu.

Trong đầu Hứa Ứng không hề nghĩ nhiều, thi triển thức thứ hai của Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, Bạch Tượng Súy Tị!

Y nghiêng người quay tròn, đùi phải xé gió như cái vòi đánh ra, không khí bị xé rách, tạo thành tiếng rít sắc bén!

Sau lưng y, thần nhân đầu voi thân người cũng xoay người vung chân, chân của voi thần và chân của y trùng điệp, một tiếng bốp giòn giã vang lên, đánh thẳng vào hông của thần linh áo lục, đánh cho hắn lảo đảo, phần eo cong gập lại, thân thể gần như dán sấp xuống đất.

Thần linh áo lục vừa sợ vừa giận, lùi lại mấy bước, né tránh đòn đánh của Hứa Ứng, đột nhiên tháo một bức tường bên cạnh, giơ lên cao, định đập xuống người Hứa Ứng như đập con ruồi!

Bức tường ầm ầm vỡ nát, Hứa Ứng xuất quyền đánh nổ vách tường, gạch vụn bay tán loạn, đập vào mặt thần linh kia.

Thần linh áo lục giơ một tay che mặt, tay khác nắm thành quyền đánh tới.

Nắm đấm của hắn va chạm với nắm đấm của Hứa Ứng, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn giã vang lên, không ngờ lại bị bẻ gãy!

Thần linh áo lục trong lòng sợ hãi, ánh mắt hắn và ánh mắt Hứa Ứng chạm vào nhau, trong lòng lại bị nỗi sợ chi phối.

Đó là nỗi sợ của phàm nhân đối với thần linh!

Không ngờ hắn lại thấy sợ hãi như một phàm nhân, cứ như Hứa Ứng mới là thần linh thống trị sinh tử của hắn!

Hắn chặn trái chặn phải, cuối cùng không cách nào né tránh.

Hắn nhìn thấy nắm đấm của Hứa Ứng càng lúc càng phóng to về phía mặt mình, vội vàng kêu to: “Ta là thần linh được Thành Hoàng sắc phong, có trong danh sách của cả m Đình và Hoàng Đình, ngươi giết ta là mạo phạm luật trời...”

Chữ ‘Trời’ còn chưa ra khỏi miệng, nắm đấm của Hứa Ứng đã đánh thẳng vào mặt hắn, xuyên qua sau đầu hắn, khiến cho cái đầu hắn xuất hiện thêm một lỗ thủng lớn!

Thần linh áo lục đờ đẫn, thi thể lung lay, đổ nhào xuống đất, tinh khí tan rã, hóa thành một đống gỗ.

“Á a a a ...” Cách đó không xa, xà yêu sợ tới mức há hốc mồm, la hét ầm ĩ.

Bình Luận (0)
Comment