Hứa Ứng nghi ngờ lai lịch của hắn, nói: “Nhạn huynh cứ gọi ta là Hứa Ứng hoặc A Ứng thôi, không cần gọi huynh đài hay thần tiên bất lão gì đâu. Ta có thể hỏi Nhạn huynh một câu được không, sau khi giải trừ phong ấn ngươi xuất hiện ở đâu? Có thể dẫn chúng ta tới xem được không?”
“Có gì đâu mà không được?”
Nhạn Không Thành dẫn Hứa Ứng tới ngọn núi chính của Nga Mi, vừa đi vừa bàn luận nói: “Ta không biến mất cùng thiên địa như các sư thúc sư bá, có lẽ là vì sư tổ Nga Mi ở trên Tiên giới để ta giữ lại tính mạng, gánh vác trách nhiệm chấn hưng Nga Mi. Nga Mi ta xưa nay có rất nhiều tiên nhân, chắc chắn đã đoán được đại kiếp sẽ đến, có chuẩn bị trước.”
Hứa Ứng suy nghĩ, suy đoán này cũng có một chút khả năng.
Số lượng tiên nhân Nga Mi phi thăng lên Tiên giới nhiều tới mấy trăm. Ngay cả ở Tiên giới, luồng lực lượng này cũng là một thế lực không nhỏ. Nguyên Thú thế giới có biến cố, chắc chắn không thể lừa được bọn họ.
Bọn họ chuẩn bị từ trước cũng không có gì lạ.
Dưới chân Nhạn Không Thành lóe lên ánh sáng, bước đi trên không trung với vẻ ung dung, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chẳng khác nào đi dạo trong sân.
Hứa Ứng vận dụng Cực Ý Tự Tại công, đi song song với hắn, nhưng khó mà thong dong được như hắn.
Hứa Ứng học được nhiều loại pháp thuật phi hành, như ngự kiếm thuật, như Vân Thê Thiên Tung, nhưng mỗi loại đều khó mà làm tới mức đi lại trên bầu trời như giẫm trên đất bằng.,
Mà pháp thuật của Nga Mi lại có thể làm được như vậy.
“Truyền thừa của Nga Mi quả nhiên bất phàm, không phải kiểu dân dã như Lý Tiêu Khách.” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Tuy Lý Tiêu Khách là thiên tài hiếm có, cố gắng khôi phục các loại pháp thuật thần thông thất truyền, giải mã các loại pháp môn tiên gia, có nhiều thành quả, nhưng so với loại quái vật khổng lồ như Nga Mi, vẫn còn kém xa.
Cho dù khi đó Nga Mi đã xuống dốc nhưng truyền thừa của họ vẫn không thể coi thường.
Nhạn Không Thành dẫn y đi tới Kim Đỉnh phong, bước từng bậc lên. Ngoan Thất vội vàng hạ thấp giọng nói: “A Ứng, nhìn bên kia kìa!”
Hứa Ứng nhìn theo hướng chóp đuôi của con rắn, trong lòng giật thót. Chỉ thấy trên vách núi khác có một động phủ tiên gia bị người ta đục thủng, cánh cửa tiên phủ bị chém thành bảy tám mảnh rơi dưới đất, phía trước động phủ còn rải rác một số xương cốt, cứ nhìn tốc độ xương cốt bị mài mòn là biết chắc mới chết được mấy năm.
Y phục trên người bọn họ còn chưa mục nát, xét theo trang phục chắc là na sư ở Tương Nam Tương Tây!
“Đó là lăng mộ của thái thượng sư tổ môn phái ta!”
Nhạn Không Thành tức giận nói: “Cấm địa của Nga Mi ta bị lũ trộm cắp này chạm vào, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Thi hài của thái thượng sư tổ cũng bị bọn chúng kéo từ trong mộ ra. Khi ta tới thu dọn thi thể thái thượng sư tổ, trên người sư tổ không có tới một món y phục!”
Hứa Ứng, Ngoan Thất và quả chuông nói: “Không phải Chu Tề Vân làm. Nếu là Chu Tề Vân trộm mộ, chắc chắn không phải là trên người sư tổ không còn món y phục nào, chắc chắn hắn sẽ bê cả thi thể sư tổ đi.”
Bọn họ đi lên núi, lại thấy một số lăng mộ bị đào sạch, chủ nhân của những ngôi mộ này đều là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ trên núi Nga Mi, thanh danh hiển hách, chỉ vì đường phi thăng đứt đoạn nên bị nhốt ở thế giới, không thể không chết già tại đây.
Sau đó lại bị đám na sư cùng đường mạt lộ tới đào mộ trộm mộ.
“A Ứng, ngươi nhìn kìa!” Ngoan Thất âm thầm ra hiệu cho Hứa Ứng.
Khóe mắt Hứa Ứng giật giật: “Thất gia, chúng ta hoàn lương rồi...”
Hướng Ngoan Thất chỉ có mấy ngôi mộ chưa bị trộm, chắc là ba ngàn năm trước biến cố lớn đã xếp chồng Thiên đạo, phong ấn ngón núi này khiến lũ trộm mộ không phát hiện ra những mộ phần này.
Ngoan Thất ngạc nhiên: “Chúng ta hoàn lương lúc nào?”
Hứa Ứng trong lòng đắn đo, dù sao khi Vân Mộng trạch vừa xuất hiện, bọn họ còn tìm kiếm địa điểm ẩn hóa của na tiên ở khắp nơi, sau đó không lâu lại tới lăng mộ ở Cửu Nghi sơn.
Cuối cùng bọn họ đi lên Kim Đỉnh phong ở Nga Mi. Kim Đỉnh có một luồng hào quang phi thăng cực kỳ bắt mắt, hào quang này không giống bình thường, xuyên qua một cung điện, chiếu vào trong điện.
Nhạn Không Thành giơ tay lên, trong lòng bàn tay hắn bắn ra các loại chữ Triện khác biệt, mở phong ấn của Kim Điện ra, học thức uyên bác khiến người ta khâm phục.
Hắn đi tới trước kim điện vàng son lộng lẫy, đánh cánh cửa điện nặng nề ra.
Trong điện, một luồng khí tức huyền diệu ập tới, xung kích thân thể Hứa Ứng, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, khiến khu vực Hi Di của y như được tiên quang phất qua.
Trong cơ thể Hứa Ứng, từng tòa động thiên chậm rãi mở rộng, tốc độ hấp thu tiên dược cũng tăng thêm không ít.
Hứa Ứng lập tức cảm nhận được luồng hào quang phi thăng trong kim điện này có lực lượng không thể tưởng tượng nổi, thiên địa nguyên khí của những luồng hào quang phi thăng bên dưới đã cực kỳ nồng đậm, còn hào quang phi thăng này không chỉ có thiên địa nguyên khí bất phàm, thậm chí dường như còn có cả lực lượng của tiên giới thẩm thấu xuống!
“Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đang lơ lửng trong hào quang phi thăng.”
Nhạn Không Thành nói: “Ta chỉ cảm thấy thời không như ngưng bặt, thời gian ngừng trôi. Đợi tới lúc ta đi ra, cảm giác này mới biến mất.”
Ngoan Thất kinh ngạc: “Ngươi bị người ta phong ấn trong hào quang này hơn ba ngàn năm?”
Quả chuông suy đoán nói: “Có lẽ có người lợi dụng hào quang này đưa hắn tới ba ngàn năm sau.”
Hai người bọn họ nói đều có lý, tuy kết quả giống nhau nhưng quá trình khác biệt.
Hứa Ứng ngửa đầu nhìn luồng hào quang phi thăng này, thậm chí còn xuyên qua hào quang bóng dáng loáng thoáng của một thế giới khác. Trong lòng y hơi động, dò hỏi: “Nhạn huynh, hào quang phi thăng này là ai lưu lại?”
Nhạn Không Thành sắc mặt nghiêm nghị nói: “Hào quang phi thăng này là sư tổ đời đầu của Nga Mi ta, thái thượng sư tổ phi thăng lưu lại.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Thái thượng sư tổ phi thăng lúc nào?”
Nhạn Không Thành lắc đầu nói: “Quá xa xưa rồi, đã không thể kiểm chứng. Nhưng sau thái thượng sư tổ còn mấy vị sư tổ phi thăng, có lẽ khi đó Thiên lộ chưa đứt, thiên kiếp siêu cấp còn chưa xuất hiện.”
Hứa Ứng thầm chấn động, vị thái thượng sư tổ này còn cổ xưa hơn cả Thiên kiếp siêu cấp, chỉ e là nhân vật từ bốn mươi tám ngàn năm trước!
Có lẽ chính vị thái thượng sư tổ này đã ra tay bảo vệ đệ tử duy nhất còn lại của Nga Mi là Nhạn Không Thành!
Thế thì Phượng Tiên Nhi được ai bảo vệ? Hứa Ứng đột nhiên nghĩ đến.
Nhạn Không Thành nói: “Sau khi ta ra khỏi hào quang phi thăng, chỉ biết lang thang khắp nơi, cực kỳ tiếc nuối. Đáng lý ra Nga Mi ta tuy không còn vẻ hưng thịnh khi xưa, nhưng trên các ngọn núi đều có luyện khí sĩ trấn thủ, mây lành lơ lửng, hào quang rực rỡ. Nhưng ta bay khắp dãy núi mà không gặp được bất cứ gương mặt quen thuộc nào.”
Hứa Ứng có thể cảm nhận được cảm giác bất lực mờ mịt đó. Nhạn Không Thành tỉnh lại sau giấc ngủ, chợt thấy Nga Mi sơn rỗng tuếch, không tìm thấy một ai, chuyện này không khác gì một cơn ác mộng!
“Ngay lúc ta sắp sụp đổ, ta gặp một người.”
Nhạn Không Thành mỉm cười nói: “Chính người này khiến ta thoát khỏi ám ảnh, vực lại đấu chí, gánh vác trách nhiệm chấn hưng Nga Mi, tái hiện vinh quang của luyện khí sĩ!”
Hứa Ứng nghe tới đây, trong lòng máy động, đột nhiên trước mặt hiện lên một gương mặt quen thuộc: “Chẳng lẽ là hắn?”
Gương mặt Nhạn Không Thành lộ vẻ cuồng nhiệt: “Hắn là Từ Phúc, một tiên nhân trong thời đại này! Hắn trò chuyện với ta rất lâu, giúp ta ý thức được sứ mệnh mà mình gánh vác! Chắc chắn luyện khí sĩ sẽ khôi phục!”
Hứa Ứng không nhịn được nói: “Nhạn huynh, luyện khí sĩ chắc chắn không thể phục hưng, khí na kiêm tu mới là đường đúng...”
Sắc mặt Nhạn Không Thành trầm uống, thản nhiên nói: “Từ Phúc đạo huynh nói với ta, ngươi khá ngoan cố, là kẻ cứng đầu. Ta vốn không tin, hôm nay gặp được cuối cùng cũng phải tin. Hứa huynh.”
Hắn đứng thẳng người dậy, thân thể như mũi thương, một luồng chiến ý lan tỏa từ trong người: “Từ Phúc đạo huynh nhờ ta giúp ngươi hiểu được thế nào là một luyện khí sĩ chân chính. Lúc trước chúng ta thử chiêu còn chưa phân thắng bại.”
Hứa Ứng thầm tức giận, ném phong ấn chữ Tù trong tay vào miệng Ngoan Thất rồi nói: “Ta cũng rất muốn mở mang kiến thức về chân truyền của Nga Mi!”