Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 404 - Lĩnh Vực Thất Tiên 2

Ngoan Thất và quả chuông thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, trong Kim Điện Nhạn Không Thành bị đánh tới mức không còn sức hoàn thủ, còn ra ngoài thi triển chiêu pháp thần thông lại lật ngược tình thế, áp đảo hoàn toàn!

Ngoan Thất nâng đuôi, âm thầm chọc quả chuông: “Ngài chuông, chia cho ngươi một phần gia sản, ngươi về Tiểu Thạch sơn của ngươi, ta về Vô Vọng sơn của ta. Ta thấy A Ứng không được rồi, chỉ cần dừng lại là bị Nhạn Không Thành đánh chết.”

Quả chuông trầm muộn nói: “A Ứng để bao nhiêu gia sản ở chỗ ngươi?”

Ngoan Thất lập tức tỉnh ngộ nói: “Không còn gì cả. Lúc ngươi bị đánh hỏng A Ứng nói với Thiền Thiền lão tổ cứ thoải mái dùng, Thiền Thiền lão tổ dùng hết, tất cả đều trên người ngươi rồi. Bây giờ A Ứng chỉ còn một cọng cỏ với một con côn trùng bị phong ấn. Ngươi muốn cỏ hay muốn côn trùng?’

Quả chuông rên rỉ.

Đối với nó, cả hai thứ này đều không phải đồ tốt.

Ngay lúc bọn họ trò chuyện, trên bầu trời đâu đâu cũng là thần thông mà Nhạn Không Thành thi triển, dần dần tạo thành đại thế không thể địch nổi.

Quả chuông thở dài: “Thần thông tinh diệu, cho dù là tên chủ nhân mất nết của ta, xét về tinh diệu vẫn kém xa Nhạn Không Thành.”

Ánh mắt Ngoan Thất bám sát thân hình Hứa Ứng, không nhịn được nói: “Thiên tài do Nga Mi lựa chọn, phong ấn ba ngàn năm, những người khác kể cả luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ của Nga Mi đều chết hết, chỉ có hắn còn sống, có thể thấy thái thượng sư tổ cực kỳ coi trọng hắn. Thái thượng sư tổ cho là chỉ cần một mình Nhạn Không Thành cũng đủ phục hưng Nga Mi!”

Bọn họ càng ngày càng không coi trọng Hứa Ứng, vì đại thế của Nhạn Không Thành đã thành!

Kim Đan Đại Đạo của hắn đơn giản mà xuất sắc, phát huy mặt vận dụng đạo pháp tới mức cực kỳ tinh tế, không cho Hứa Ứng bất cứ cơ hội nào chuyển bại thành thắng!

Cuối cùng dòng lũ thần thông của Nhạn Không Thành đã tạo thành thế bao vây, vây quanh Hứa Ứng, khiến y lên trời không lối, xuống đất không cửa.

Hứa Ứng đột nhiên dừng lại, hạ xuống một đỉnh núi, đón đầu thần thông từ bốn phương tám hướng, vung quyền điên cuồng, phát huy Chiến Thần Bát Pháp tới cực hạn!

“A a a a a!”

Tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, cho dù cách nhau rất xa nhưng vẫn đinh tai nhức óc, nhưng âm thanh vang dội hơn nữa là tiếng nổ từ thần thông của Nhạn Không Thành.

Vô số thần thông ập tới, bao phủ Hứa Ứng, cho dù thần thông võ đạo của y cường đại tới mức nào, cho dù thân thể của y cường hãn đến đâu đi nữa, cũng không chịu nổi đại thế nghiền ép như vậy!

Thiên Lôi Dẫn, Tiên Kiếm quyết, Kiếm môn, Không Động Trấn Ma ấn, Cửu Long Thiên Chinh, Tỏa Hồn Chú, Thái Âm thủ...

Không biết bao nhiêu thần thông bộc phát uy lực, bao phủ đỉnh núi Nga Mi kia.

Ngoan Thất và quả chuông không nỡ xem tiếp, quả chuông lẩm bẩm: “Lát nữa đi tìm A Ứng, nhặt được một hai miếng thịt thì dùng Nê Hoàn động thiên của ngươi nuôi nấng, sau đó đi tìm bất diệt chân linh của hắn.”

Nó đoán chắc lần này Hứa Ứng chẳng còn xương cốt, hồn phách khéo cũng bị hủy diệt, chỉ còn bất diệt chân linh. Không chừng có thể dựa vào một hai miếng thịt chưa hỏng và bất diệt chân linh để phục sinh Hứa Ứng.

Đột nhiên tất cả thần thông đang ầm ầm bộc phát uy lực lên núi, lại như bị cố định tại chỗ, ngưng lại trong một chớp mắt ngắn ngủi.

Khoảnh khắc kế tiếp, từng luồng quyền phong vặn vẹo phá tan tất cả thần thông tấn công tới. Một luồng khí huyết phóng lên từ đỉnh núi kia, tạo thành một áng mây máu giữa không trung.

Trên đỉnh núi, giữa vô số mảnh vỡ thần thông, Hứa Ứng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhạn Không Thành ở cách xa vài chục dặm, ánh mắt tràn ngập âm dương nhị khí.

“Viu!”

Y đấm ra một quyền, không trung trên dãy núi Nga Mi rung chuyển.

Khóe mắt Nhạn Không Thành giật giật, tế Kim Đan ra, phát động thần thông, nhưng chỉ thấy trước mặt hiện lên một bức tường nặng nề, trên nối với sao trời, dưới cắm vào mặt đất, thành cao rãnh sâu.

Tường thành rầm một tiếng chia năm xẻ bảy, quyền này tạo thành thần thông võ đạo oanh kích lên người Nhạn Không Thành, ép hắn rơi xuống một tòa Kim Đỉnh!

Ngọn núi kia rung chuyển kịch liệt, Nhạn Không Thành bị ghim sâu vào lòng núi, toàn thân đau đớn kịch liệt, thầm nghĩ: “Xương cốt của ta, nát rồi...”

Hắn mới nghĩ đến đây đã thấy thân hình Hứa Ứng xuất hiện trước mặt mình, giơ quyền đánh thẳng tới.

“Ta xong rồi...”

Nhạn Không Thành trong lòng tuyệt vọng, bên tai vang lên tiếng nổ ầm ầm, thân thể của hắn rung động kịch liệt, bị ngọn núi bắn ra. Nhạn Không Thành liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy ngọn núi kia bị đánh thành một đường hầm kéo xuyên qua núi, đường hầm hiện lên hình nắm đấm, xuyên từ trước ra sau.

Đường hầm cao mười trượng, rộng mười hai trượng, bên trong đá vụn còn rơi lạch cạch.

Hứa Ứng thu tay, phun ra một ngụm trọc khí, cười nói: ”Nhạn huynh, hay là thế này đi, ngươi dạy ta Kim Đan Đại Đạo, ta truyền cho ngươi nhân thể lục bí, thấy sao?”

Quả chuông và Ngoan Thất vội vàng chạy tới, nghi hoặc không thôi.

Ngoan Thất thu nhỏ hình thể, bay lên vai Hứa Ứng, nói nhỏ: “A Ứng, làm sao ngươi thắng được?”

Thần thức Hứa Ứng xao động, truyền âm nói: “Vừa rồi ta bất cẩn xông mở Huyền Quan thứ hai, mở Huyền Quan Giáp Tích, tiến vào Khấu Quan kỳ thứ hai. Bây giờ ta và hắn ở cùng cảnh giới.”

Ngoan Thất nghe vậy giật nảy mình.

Vừa rồi tình thế cực kỳ nguy hiểm, trong tình cảnh này Hứa Ứng lại xông quan thành công, mở được Huyền Quan Giáp Tích khiến tu vi tăng nhiều, lúc này mới gánh được đại thế nghiền ép do Kim Đan Đại Đao của Nhạn Không Thành hình thành, xuất quyền đánh Nhạn Không Thành trọng thương.

Nhạn Không Thành cũng mở Huyền Quan Giáp Tích, là luyện khí sĩ Khấu Quan kỳ thứ hai, tuy cảnh giới hai người ngang nhau nhưng Hứa Ứng có thêm hai mươi tám tòa động thiên lục bí, vì vậy cho dù Nhạn Không Thành có tạo được đại thế cũng bị phá vỡ.

Nhạn Không Thành sắc mặt ảm đạm, chỉ có thể dựa vào Kim Đan miễn cưỡng chống người lên, khàn giọng nói: “Ta thua dưới tay ngươi là vì ta học nghệ không tinh chứ không phải luyện khí sĩ không mạnh. Nếu cho ta một chút thời gian...”

“Được!”

Hứa Ứng đáp ứng rất hào phóng, vung tay lên, hoạt tính từ Nê Hoàn động thiên tuôn ra, chữa trị thương thế cho hắn rồi cười nói: “Ta cho Nhạn huynh mười ngày. Mười ngày sau chúng ta lại đấu một trận. Khi đó mà Nhạn huynh lại thua thì phải đáp ứng một yêu cầu của ta.”

Nhạn Không Thành chỉ cảm thấy thương thế nhanh chóng khỏi hẳn, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trong lòng vừa mừng vừa sợ, cực kỳ hâm mộ na pháp nói: “Hứa huynh rộng lượng như vậy, làm sao ta lại lật lọng được? Mười ngày sau nếu ta lại thua, sẽ theo ngươi tu hành na pháp.”

Hứa Ứng nói: “Ngươi còn phải truyền cho ta Kim Đan Đại Đạo của Nga Mi!”

Nhạn Không Thành lập tức đồng ý vội vàng rời khỏi, ý chí chiến đấu sục sôi, cười nói: “Thái thượng sư tổ truyền lại Thái Thượng Chứng Đạo công, mãi ta vẫn không luyện thành. Hôm nay đánh một trận với ngươi, ta đột nhiên khai khiếu, chắc chắn trong mười ngày tới sẽ luyện xong môn công pháp này!”

Bình Luận (0)
Comment