Hắn học theo giọng điệu của lão nhân gia nói: “Chân tướng của đại đạo được ghi lại trong tiên thư, các ngươi phải học chú giải của các sư tổ trước. Các sư tổ chú giải rất phiến diện, nhưng như vậy rất giống một đường tròn, càng cắt đường tròn nhiều lần thì diện tích đường tròn nhận được càng chính xác. Ngươi đọc hết chú giải của các sư tổ là có thể nhận được một vòng tròn gần với hình tròn thật sự. Ngươi dựa vào cơ sở đó lĩnh ngộ, sẽ cực kỳ tiếp cận chân tướng của Kim Đan Đại Đạo.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu, dò hỏi: “Nếu có thể trực tiếp đọc hiểu Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, thế thì có cần đọc những chú giải này không?”
Nhạn Không Thành cười nói: “Đương nhiên là không. Nhưng khi chú giải tiên thư, sư tổ của ta còn nhắc tới những đạo pháp khác, dẫn chứng phong phú. Vì vậy đọc những điển tịch này cũng rất có ích cho ngươi trong việc cảm ngộ những thần thông đại đạo khác.”
Hứa Ứng trầm tư suy nghĩ.
Nhạn Không Thành đi khỏi, để hắn lại ở đại điện trong núi này, không hề lo chuyện y đánh cắp Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư.
Đại điện trong núi này chỉ là một trong ngàn vạn Tàng Thư điện của Nga Mi, điển tịch trong điện chỉ là giải thích về Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, trong những cung điện khác còn các loại pháp môn không kém hơn Thái Thượng tiên thư.
Hứa Ứng chần chừ một lát sau đó tiếp tục ở lại trong cung điện, quan sát Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư.
Trên Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư có tổng cộng sáu chữ Triện, lần lượt là Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh.
Hứa Ứng quan sát là hiểu được hàm nghĩ của nó, mở miệng là có thể tụng niệm sau đạo âm này. Y đã hiểu được ảo diệu của Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư nhưng vẫn không biết Kim Đan Đại Đạo là gì.
Vì vậy Hứa Ứng mở chú giải của các đời sư tổ ra, đọc từng cái một.
Chú giải của sư tổ các đời đúng là giải thích về sáu chữ Triện này, nhưng lại men theo tuyến đường vận hành chân nguyên, khiến Hứa Ứng được dẫn dắt rất nhiều.
Sáu chữ trên Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư là lý giải đối với đạo, còn chú giải của các đời sư tổ là vận dụng đạo.
Lúc trước Hứa Ứng chỉ hiểu chứ không biết dùng thế nào. Bây giờ y đọc những chú giải này mới biết cách dùng những tiên đạo này.
“Lúc trước ta không để ý lắm tới cách dùng.”
Hứa Ứng lập tức tỉnh ngộ, y giao chiến với Nhạn Không Thành vất vả như vậy, không thể không dùng tu vi áp đảo Nhạn Không Thành, lý do không phải vì thần thức, nguyên khí, thân thể, lực lượng, âm dương và hồn phách của y không bằng Nhạn Không Thành.
Thật ra là ngược lại; thần thức, nguyên khí, thân thể, lực lượng, âm dương và hồn phách của y đều vượt xa Nhạn Không Thành, thậm chí lý giải về đạo của hai người cũng không chênh lệch. Hứa Ứng mạnh về lý giải chiều sâu, Nhạn Không Thành mạnh ở chỗ uyên bác.
Nguyên nhân khiến y vất vả là vì khả năng vận dụng đạo của Hứa Ứng kém xa Nhạn Không Thành.
“Tuy ta từ võ đạo đi vào thần thông, nhưng vận dụng đạo vẫn không bằng thánh địa đã nghiên cứu triệt để như Nga Mi.”
Hứa Ứng đọc từ từ, bất tri bất giác đã qua ba bốn ngày, lý giải đối với Kim Đan Đại Đạo lại càng thâm sâu.
Ngoan Thất cũng ở trong Kim Điện tập trung hết sức, vừa sao chép điển tịch vừa suy nghĩ về ý nghĩa, chỗ nào không hiểu thì hỏi Hứa Ứng.
Chỉ có quả chuông lúc rảnh rỗi lại “mượn” khí huyết của Hứa Ứng và Ngoan Thất tu luyện một lúc rồi đứng ngồi không yên, định bay ra ngoài điện.
“A Ứng, A Thành đề phòng chúng ta như tiểu nhân vậy!”
Quả chuông bay về, tức giận nói: “Tất cả phong ấn cấm chế bên ngoài đại điện này đều được khởi động, ta không ra được!”
Hứa Ứng nghe vậy cũng nổi nóng: “A Thành lại đi phòng ngừa những quân tử như chúng ta? Thật chẳng ra gì! Thất gia, chuẩn bị một chút, chúng ta đi đào mộ phần Phong sư thúc của hắn.”
Ngoan Thất giật nảy mình, ngẩng đầu lên khỏi biển sách, điềm đạm nho nhã hỏi: “A Ứng, chúng ta hoàn lương rồi cơ mà?”
Hứa Ứng đi ra cửa đại điện nói: “Hoàn lương vẫn có thể tái phạm, có phải rửa tay chậu vàng đâu. Mà cho dù rửa tay chậu vàng rồi, tay bẩn còn rửa lại được mà.”
Ngoan Thất bơi ra khỏi biển sách, thầm nghĩ: “A Ứng hư hỏng như vậy là bị ta dạy hư hay là ngài chuông dạy hư... Đợi đã, là ta bị A Ứng và ngài chuông dạy hư!”
Hắn tỉnh ngộ, mình vốn là một xà yêu tu luyện trong Vô Vọng sơn, chưa bao giờ làm chuyện xấu, nhưng từ khi đi theo Hứa Ứng là giết thần trừ ma cái gì cũng biết!
Hứa Ứng nhắm mắt ngưng thần, trầm tư một lát rồi ra ngoài điện.
Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đuổi theo. Chỉ thấy Hứa Ứng giơ ngón tay vẽ tranh, từng loại phù văn tiên đạo huyền diệu sáng lên trong tay y, khắc vào hư không.
Những phù văn tiên đạo này như chiếc khìa khóa, còn phong ấn cấm chế ẩn giấu trong không trung nhưng vô số cái khóa vô hình nhưng mang đầy uy lực kinh khủng, bị y lần lượt mở từng tầng ra!
Hứa Ứng chỉ nhìn Nhạn Không Thành mở phong ấn cấm chế phù văn tiên đạo này có một lần là hiểu rõ ảo diệu của mỗi phù văn tiên đạo, ghi nhớ trong lòng. Giờ phút này y thi triển, đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại nào!
Bọn họ đi ra bên ngoài, chỉ thấy Nga Mi sơn không một bóng người, chắc Nhạn Không Thành vẫn đang bế quan chăm chỉ khổ luyện, những đệ tử Nga Mi khác chỉ là luyện khí sĩ mới nhập môn chưa lâu.
Hứa Ứng tới thẳng trước mộ phần của Phong sư thúc, lấy cánh cửa gỗ rách nát ra đẩy cửa bước vào, cười nói: “Đạo hữu, đã qua ba ngàn năm rồi, ta tới bái kiến ngươi, mở hộp cho ngươi!”
Quả chuông theo sát phía sau, Ngoan Thất do dự một chút rồi cũng trườn theo, thầm nghĩ: “Theo bụt mặc áo cà sa, ai bảo ta theo nhầm ma...”
Phong ấn cấm chế của ngôi mộ Phong sư thúc đều là ở bên ngoài, dùng để đối phó với người trộm mộ, khổ nỗi Hứa Ứng có pháp bảo tiên gia cánh cửa gỗ, trực tiếp mở đường vào hầm mộ, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mộ huyệt của Phong sư thúc không phải là lớn, như một động thiên nho nhỏ, bên trong cũng không tráng lệ, chỉ thờ phụng pháp bảo và y bát của hắn.
Hứa Ứng vơ hết đống này, bỏ vào trong bụng Ngoan Thất.
Bọn họ đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy trong lòng tĩnh lặng, chứng kiến phía trước có hào quang rực rỡ. Một lão luyện khí sĩ dáng vẻ lôi thôi lếch thếch ngồi quay mặt vào vách đá, trên cách đá chiếu rọi ra tiên cạnh, là đệ tử biến thành, tiên sơn bồng bềnh trên bầu trời, mây lành trôi giữa nhật nguyệt, muôn hình vạn trạng.
Hai mắt Ngoan Thất sáng bừng lên, sợ hãi than thở: “Đây là Phong sư thúc biến thành Tiên giới trong lòng mình. Người này đem đạo lý mà mình lĩnh ngộ được trong đời dung nhập vào bức tranh này. Bức tranh này mới là báo vật quý giá nhất trong mộ!”
Hứa Ứng khen: “Thất gia không hổ là rắn có văn hóa, chúng ta đi chuyến này cũng không uổng công!’
Hai bên vách đá có một số văn tự. Hứa Ứng đi tới, ngẩng đầu lên đọc, hạ giọng nói: “Ta có đạo tâm chiếu vạn cổ, lúc sáng lúc tối lúc hoàn chân.”