Tuy Ngoan Thất nói năng dông dài, nhưng chỉ nhỏ giọng nói chuyện.
Hiện tại mộ Thanh Sương sư tổ đã trở nên sạch trơn, cực kỳ trống trải, chỉ còn lại đầm nước đen và chiếc quan tài.
Quả chuông nói: “A Ứng, quan tài kia nằm vào là hài cốt không bị tiêu hủy, tạo phúc cho con cháu. Đầm nước đen này chắc cũng không phải bảo vật bình thường, hai món này e là không kém hơn hai mươi tư viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu!”
Hứa Ứng nhìn về phía đầm nước đen và quan tài gấm vóc, hết sức động tâm nhưng vẫn cố kiềm chế nói: “Ta có một cảm giác kỳ quái, thứ ở dưới đầm nước rất không lành. Nếu chúng ta động tới quan tài gấm vóc chắc chắn sẽ kinh động tới thứ dưới đầm. Ngài chuông, Thất gia, chúng ta đi thôi.”
Quả chuông lưu luyến không thôi, nhưng vẫn phải rút lui theo y.
Nhắc tới cũng lạ, sau khi nó bị đánh nát, được Trúc Thiền Thiền chữa trị, nó dính luôn cái bệnh của Trúc Thiền Thiền, thấy bảo vật nào là muốn mò tới tay.
Ngoan Thất tâm tư cẩn thận nói: “A Ứng, những bảo vật này đều có dấu ấn của chủ nhân, nếu chủ nhân phát hiện nơi đây mất trộm sẽ triệu hồi pháp bảo. Chỉ e cái bụng của ta không thể trấn áp đống bảo bối này, trực tiếp bị Thanh Sương sư tổ gọi đi.”
Hứa Ứng cười nói: “Cho nên Thất gia phải lập tức trở về Phù Tang Thụ, gặp Thiền Thiền, nhờ cô ấy xóa dấu ấn của Thanh Sương sư tổ. Thủ tiêu tang vật qua tay Thiên Thiền như vậy, những bảo vật này sẽ coi là sạch sẽ.”
Ngoan Thất giật mình, luôn miệng tán thành.
Bọn họ ra khỏi mộ phần của Phong sư thúc, Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai bèn thu hồi cánh cửa gỗ nát.
Ngoan Thất ẩn mình trong núi, trườn qua vài đỉnh núi rồi mới điều động kiếm khí, xé gió bay đi, trở về Phù Tang Thụ tìm Trúc Thiền Thiền.
Hứa Ứng và quả chuông trở về Kim Điện trong núi, tiếp tục nghiên cứu điển tịch của các vị sư tổ.
“Đúng rồi, quên không hỏi Thất gia, Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng là người thời nào.”
Hứa Ứng tìm kiếm một hồi, không tìm được quyển điển tịch mà Thất Gia nói nhưng cũng không để trong lòng, thầm nghĩ; “Có lẽ là luyện khí sĩ cùng thời với Lý Tiêu Khách, do không có hy vọng thành tiên nên giả chết, âm thầm truyền thụ na pháp giả vun trồng rau hẹ. Loại người như hắn cũng chỉ là con cá trong mắt người khác mà thôi.”
Y tập trung nghiên cứu đạo pháp thần thông, mấy ngày sau cuối cùng cũng hiểu được, lĩnh ngộ diệu pháp vận dụng sáu chữ Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh trong Thái Thượng tiên thư.
Hứa Ứng tế Kim Đan lên, nhắm mắt lại, sau quá trình rèn luyện thủy hỏa ở Giao Luyện kỳ, Kim Đan của y đầu tiên được thủy hỏa tam muội, về sau luyện tới vô muội.
Giờ đột phá tới Khấu Quan kỳ thứ hai, thêm dầu vào mệnh với y chỉ là râu ria, nhưng muốn Kim Đan tiến thêm một bước thì cần lĩnh ngộ cao hơn.
Quả chuông đang ăn trộm tiên dược lục bí của Hứa Ứng để tu luyện, đột nhiên trong lòng chấn động khó tả, bất giác tỉnh lại, chỉ thấy Hứa Ứng đang tế Kim Đan lên.
Quả chuông lén lút quan sát, chỉ thấy viên Kim Đan này mờ ảo như hư không, hoàn toàn không thấy rìa, hoàn toàn khác so với lúc trước.
Lúc trước Kim Đan của Hứa Ứng có rìa rõ ràng, vì Kim Đan là do khí huyết tinh thuần không gì sánh được ngưng tụ ở mức độ cao bằng thần thức.
Thậm chí có thể khắc dấu đạo tượng mà mình lĩnh ngộ được vào trong Kim Đan, tăng cường uy lực.
Khi đó thậm chí có thể tế Kim Đan ra như pháp bảo, được coi là một thủ đoạn công kích!
Đương nhiên uy lực của Kim Đan mạnh thì mạnh thật, nhưng nếu bị người khác đánh nát Kim Đan, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!
Tuy Hứa Ứng không làm như vậy nhưng đã từng tế ra Kim Đan trấn áp kẻ địch, về sau thấy tình cảnh thê thảm của người khác khi bị đánh nát Kim Đan, y mới thu liễm lại.
Sau đó y tu luyện võ đạo, trong Kim Đan tràn ngập khí huyết võ đạo dồi dào tới cực điểm, phần rìa của Kim Đan càng rõ ràng!
Còn bây giờ quả chuông lại phát hiện Hứa Ứng khiến cho Kim Đan không còn phần rìa, chỉ là một luồng sáng tròn trịa thuần túy!
Ánh sáng trong suốt!
Không những không có rìa, quả chuông còn cảm thấy Kim Đan này trống không, không có cảm giác trọng lượng, cứ như không có gì treo ở đó. Nó không cảm giác được khí huyết khủng khiếp của Hứa Ứng trong Kim Đan, cũng không thấy nguyên khí hùng hồn, càng không phát hiện đạo tượng tích tụ trong đó.
Nhưng nó lại thật sự treo ở đó.
Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh.
Quả chuông vốn không có bất cứ hứng thú gì với Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, cảm thấy mình là pháp bảo thông linh, không cần học mà học cũng không được. Nhưng bây giờ nó chứng kiến Kim Đan của Hứa Ứng hòa làm một thể, lập tức cảm thấy giác ngộ.
“Nếu ta lĩnh ngộ được Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh, có lẽ ta có thể như Kim Đan kia, bản thân vô biên vô giới, náu mình trong hư không, tươi sáng thấu triệt, không bị tổn thương.”
Nó quan sát Kim Đan của Hứa Ứng, chỉ cảm thấy Kim Đan này như một thế giới nho nhỏ, nối liền với khu vực Hi Di của Hứa Ứng, cũng nối liền với thế giới bên ngoài, đạo pháp tương thông.
Quả chuông hiểu ra, vách chuông chậm rãi chuyển động, trong lúc bất tri bất giác trên vách chuông dần dần có thêm sáu chữ phù văn tiên đạo Chân, Linh, Hư, Tĩnh, Không, Minh.
Tuy nó không thể tu luyện như Hứa Ứng và Ngoan Thất, nhưng dù sao cũng có linh trí, hễ có cảm ngộ là sẽ hóa thành dấu ấn xuất hiện trên người mình.
Lúc trước quả chuông biết luyện khí sĩ thích sạch sẽ, vì vậy không dám khắc thêm bất cứ dấu ấn gì. Nhưng từ khi ý thức được diện mạo thật của Lý Tiêu Khách, nó đã là vò mẻ không sợ rơi, không còn gì kiêng kỵ.
Kim Đan của Hứa Ứng soi rọi xung quanh, dùng Kim Đan làm trung gian, chỉ cảm thấy bản thân tương liên tương dung với thiên địa xung quanh, cứ như xúc giác của bản thân trở nên phong phú, thị giác rõ ràng thấu triệt, nhìn bên ngoài tựa như dùng thần thông quan sát khu vực Hi Di, hết sức rõ ràng, sắc thái phong phú tới khó tả!
Thậm chí y còn thấy giữa thiên địa có lực lượng đại đạo rời rạc, thần bí, không cách nào chạm tới nhưng có thể cảm ngộ, có thể nghe theo y điều động!
Y chính là đạo mà Kim Đan chiếu tới, chính là chân lý mà Kim Đan soi rọi!
Đây cũng là Kim Đan Đại Đạo!
“Không biết Kim Đan Đại Đạo của ta có thể chiếu rọi bao xa?”
Hứa Ứng đang định ra khỏi Kim Điện trong ngọn núi thì đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói của Nhạn Không Thành: “Ai da, Hứa huynh, ta quên mất tiêu, lại đi khởi động lại phong ấn cấm chế trong Tàng Kinh điện này, làm cho mọi người không thể đi ra ngoài. Chắc là ta ngủ ba ngàn năm nên đầu óc hồ đồ mất rồi!”
Nhạn Không Thành tươi cười xuất hiện trước mặt Hứa Ứng, cười nói: “Ngươi không trách ta chứ?”
Quả chuông bay tới sau lưng Hứa Ứng, nói nhỏ: “A Ứng, tên này dối trá như vậy, tương lai ắt thành nghiệp lớn!”