“Ngài chuông lẩn hay lắm! Đúng là lão chuông sống mấy ngàn năm, sống rất sáng suốt!”
Hứa Ứng thầm khen quả chuông lớn khoáng đạt, thầm nghĩ: “Nữ quỷ biết chủ nhân của Tần Nham Động? Thế thì lần này cô ta tới Tần Nham Động không phải để giết chúng ta mà là tưởng nhớ cố nhân.”
Y nhấp nháy mắt nói: “Nữ quỷ nói nơi này là địa điểm phi thăng, nghĩa là sao? Vực sâu Thương Ngô, thần tiên bất lão là cái gì?”
Trong cung điện, giọng nói của thiếu nữ lại vang lên, mờ mờ ảo ảo, như trên tận tầng mây: “Các ngươi sống hay chết? Nếu còn sống thì các ngươi đi đâu? Ta tìm khắp Thần Châu, sao không thấy tung tích các ngươi?”
Cô gái đi vào trong chiếc quan tài, nắp quan tài đóng lại, kéo theo xiềng xích bay vù vù ra ngoài cung điện bạch ngọc, rời khỏi Tần Nham Động, chỉ còn lại một âm than u oán vang vọng trong động phủ.
“Các ngươi đã phi thăng hay đã qua đời? Vì sao tỉnh lại sau ba ngàn năm, thế gian chỉ còn lại mình ta...”
Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, nếu thiếu nữ trong quan tài cẩn thận hơn một chút, có lẽ đã phát hiện ra quả chuông lớn chìm dưới đáy nước, không khéo còn nổi giận giết cả Hứa yêu vương và Ngưu yêu vương.
Đột nhiên, Hứa Ứng nhớ tới quả chuông, vội vàng vớt quả chuông lên.
Nhưng quả chuông như đã nổi cáu, chìm òng ọc trong nước, sống chết gì cũng không chịu lên.
Hứa Ứng vớt mấy lần mà chẳng được, không khỏi tức giận nói: “Ngươi có giỏi thì tới sống mái với nữ quỷ đi, bắt nạt ta thì có gì hay.”
Quả chuông cũng sợ, không dám liều mạng với nữ quỷ trong quan tài, từ dưới nước bay lên, đổ hết nước trong chuông vào đầu Hứa Ứng.
Hành động này như hao sạch sức lực mà nó tích cóp được, lại ngã xuống, đi theo sau mông Hứa Ứng leng ca leng keng.
Hứa Ứng không chấp nhặt với nó, phát động khí huyết sấy khô quần áo trên người, đi theo Ngoan Thất tới cung điện bạch ngọc.
Hứa Ứng dừng bước trước cung điện, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy trên tấm biển ở cửa cung điện bạch ngọc có chỗ khắc chữ, không giống bất cứ chữ viết nào trên đời hiện giờ, trông như dấu vết do nòng nọc bò lung tung dưới đất tạo thành, lại giống như móng chim giẫm đạp lên mặt tuyết.
Ngoan Thất nói: “Đừng có nhìn. Ông cháu ba đời nhà ta đều không nhận ra chữ viết trên tấm biển này, ta cũng không biết nơi này tên là gì.”
Hứa Ứng sắc mặt kỳ quái, nói: “Trên đó viết năm chữ Nê Hoàn Cung Động Thiên.”
Ngoan Thất nghi hoặc nói: “Ngươi biết chữ viết trên đó?”
Hắn kinh ngạc khó tả, ông cháu ba đời nhà họ Ngưu đọc đủ thứ thi thư, học vấn uyên bác mà vẫn không hiểu được chữ viết trên tấm biển ngoài cửa. Hứa Ứng chỉ là dân đen bình thường mà lại nhận ra loại chữ viết này?
Ánh mắt Hứa Ứng rất quái dị, nói: “Ta chưa bao giờ thấy loại chữ này, nhưng rất kỳ lạ, sau khi thấy mấy chữ này ta tự biết nó là gì, biết đọc thế nào, phát âm ra sao. Cứ như...”
Y nhíu mày, cứ như loại chữ viết này đã khắc sâu vào đầu y từ lâu!
Nhưng y ra sức nhớ lại, chắc chắn mình chưa bao giờ học cũng chưa bao giờ thấy loại chữ viết này!
Ngoan Thất không hiểu gì cả, nhớ tới những biểu hiện quái dị của Hứa Ứng lúc trước, dò hỏi: “A Ứng, có phải ngươi từng mất trí nhớ không?”
Hứa Ứng cười ha hả nói: “Ta tuyệt đối không mất trí nhớ bao giờ! Sao ta lại mất trí nhớ được chứ? Ta vốn thông minh từ nhỏ, ký ức cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn nhớ được hồi mình mới mười tháng tuổi!”
Trái tim y lại đau ê ẩm, y vẫn nhớ mỗi chi tiết trong trận hỏa hoạn ở nhà họ Hứa, thậm chí nhớ tình cảnh cha mẹ chôn thây nơi biển lửa!
Y muốn quên đi những ký ức này, nhưng có làm sao cũng không thể quên nổi.
Ngoan Thất nhấp nháy mắt, thầm nghĩ: “Ngươi còn nhớ sai cả tên cha tên mẹ, có thể thấy ký ức trong đầu ngươi là vô căn cứ. Có phải lúc trước ngươi bị người khác đánh hỏng đầu rồi không?”
Quả chuông lăn một vòng dưới đất, hiển nhiên cũng rất nghi ngờ về ký ức của Hứa Ứng.
Hứa Ứng quan sát chữ viết kỳ quái trên tấm biển, đột nhiên trong lòng nảy sin hắn ý tưởng, lấy ra Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp, lại ngẩng đầu nhìn chữ viết trên tấm biển, nghi hoặc: “Nê Hoàn Cung Động Thiên với Nê Hoàn Ẩn Cảnh Luyện Khí Pháp, hai bên đều có Nê Hoàn, liệu có liên hệ gì không?”
Bí tàng Nê Hoàn chính là một trong nhân thể lục bí, mở được bất cứ bí tàng nào cũng có thể trở thành na sư. Còn bí tàng mà thế gia na sư Chu gia nắm giữ chính là Nê Hoàn!
Bí tàng Nê Hoàn cực kỳ cuốn hút đối với Hứa Ứng, đã sắp trở thành chấp niệm của y!
Ngoan Thất đi đằng trước, gọi y vào cung. Hứa Ứng thu hồi tạp niệm, bước vào bên trong, chỉ thấy trong cung điện bạch ngọc này đâu đâu cũng là giá sách, trên giá sách là hàng loạt thư tịch được sắp xếp chỉnh tề.
Ngoan Thất nói mình là thế gia thư hương, gia học uyên thâm, quả thật không sai.
“Ông cháu ba đời nhà họ Ngưu chúng ta cư trú ở đây, đã hơn ba trăm năm, cất giữ vô số sách cổ.” Ngoan Thất rất tự hào nói: “Tất cả những sách cổ có thể tìm được ở Linh Lăng đều ở đây, ta đọc hết chỗ sách này rồi.”
Hứa Ứng lại càng kính phục, còn hơi xấu hổ, so với con xà yêu này, mình đúng là vô học.
Đột nhiên, Ngoan Thất biến sắc, kêu lên: “A Ứng, đột nhiên ta cảm thấy trong cơ thể có khí huyết chuyển hóa thành lực lượng hóa hình, có lẽ sắp biến hình thành người rồi!”
Tầm mắt hắn trở nên mơ hồ, tròng mắt có lớp màng mỏng khiến ánh mắt hắn trông trắng bệch, đây chính là dấu hiệu lột xác.
Ngoan Thất vội vàng chui vào trong một căn phòng trong cung điện bạch ngọc, kêu to: “Trong lúc ta bế quan, ngươi đừng đi lại tùy tiện. Ngô Vọng Sơn đã biến thành Vô Vọng Sơn, ta chưa biết gì nhiều về địa hình trong Vô Vọng sơn hiện giờ đâu!”
Hắn buộc phải tìm một nơi an toàn, lột đi túi da hiện tại mới có thể biến hình. Nếu chậm trễ e là sẽ bị nghẹn chết trong lớp da cũ!
Hứa Ứng đi tới dưới ngọc bích, ngẩng đầu lên quan sát.
Vừa rồi cô gái trong quan tài đứng ở chỗ này, quay về phía ngọc bích tưởng nhớ cố nhân.
Trên ngọc bích có khắc hình một ngọn núi, thế núi cao vời vợi kéo dài tới tận tầng mây, có khí thế bễ nghễ quần sơn trong thiên hạ!
Hứa Ứng là người bắt rắn, ngày ngày hết chạy đông lại chạy tây, truy bắt dị xà, có ngọn núi nào chưa từng thấy? Nhưng y chưa bao giờ thấy ngọn núi được khắc trên ngọc bích.
Ngọn núi này thẳng tắp hiểm trở, cao vút tận tầng mây, Linh Lăng không có ngọn núi nào cao như vậy!
Đừng nói Linh Lăng, e là toàn bộ Thần Châu cũng không có ngọn núi nào mỹ lệ như vậy!
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, nhẹ giọng ngâm nga: “Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô. Dưới núi Cửu Nghi, thần tiên bất lão. Chẳng lẽ ngọn núi trong tranh chính là Cửu Nghi sơn?”
“Nhưng chân núi Cửu Nghi đâu có cao như vậy?”
Trong lòng Hứa Ứng cực kỳ nghi hoặc, y từng tới Cửu Nghi sơn mấy lần, tuy cảnh sắc như tranh, nhưng thế núi hoàn toàn không cao, không thể nào là ngọn núi trong bức tranh này được!
Có điều, Ngô Vọng sơn đã biến thành Vô Vọng sơn, thế thì hình dạng thật sự của Cửu Nghi sơn có phải ngọn núi đặc biệt trong bức tranh này không?
“Đáng tiếc Ngoan Thất đang bế quan, nếu không có thể tới Cửu Nghi sơn xem thử.”
Hứa Ứng vốn hơi mệt, chọn một căn phòng ở tạm, mấy ngày nay y phải chạy thục mạng, rất khốn đốn, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn khởi, trong thời gian ngắn lại chẳng ngủ nổi, bèn lấy một quyển sách trên giá ra xem.
Mới đọc được hai ba trang sách, Hứa Ứng đã nghiêng đầu ngủ say.
Giấc ngủ này rất dài, Hứa Ứng mở mắt ngái ngủ, tỉnh lại khỏi giấc mộng, chỉ cảm thấy khí huyết dồi dào. Trong Tần Nham động có một luồng sinh cơ kỳ dị, khiến cho tu vi khí huyết của y không ngừng tăng cường. Y chỉ ngủ ở đây một đêm mà cảm thấy tu vi tiến bộ không nhỏ!
“Đúng là động thiên phúc địa!”