Hứa Ứng nhanh chân, chớp mắt đã không thấy hình bóng.
Thời Vũ Tình không đuổi kịp, đành ôm đống sách này tới Phù Tang thụ ngồi xuống, chờ Hứa Ứng.
Nhưng ngay lúc này trên Phù Tang thụ có một con rắn lớn chậm rãi rủ đầu xuống, giọng nói đầy dụ dỗ: “Cô bé, có muốn học na pháp lục bí này không?”
Thời Vũ Tình vui vẻ đáp: “Có! Ngươi biết à?”
Con rắn lớn chậm rãi cuộn quanh người cô, lúc trái lúc phải lúc đông lúc tây: “Ta có thể dạy cô.”
Một quả chuông bay ra, lơ lửng trước mặt Thời Vũ Tình, nói đầy ẩn ý: “Ta có thể giúp ngươi mở thân thể lục bí.”
“Nếu ta muốn trồng trọt đại dược hình người, ta có thể ra tay vào thời điểm này, truyền thụ cho Thời Vũ Tình na pháp lục bí có giấu cạm bẫy, để cô ấy thu nhận đệ tử Thục Sơn kiếm môn, đến ba trăm năm sau thì thu hoạch.”
Hứa Ứng nhìn xuống Thời Vũ Tình đang chăm chú học tập bên dưới Phù Tang thụ, thầm nghĩ: “Mượn thanh danh Thục Sơn kiếm môn, ta có thể có hàng ngàn rau hẹ, một đợt thu hoạch tiên dược lục bí trong cơ thể bọn họ có thể bảo vệ ta vạn năm bất tử bất diệt! Đợi vạn năm sau ta lại ra khỏi núi, bắt chước lại bài cũ, lại thu hoạch một lần.”
Sắc mặt Hứa Ứng dần biến thành âm trầm, thầm nghĩ: “ Bây giờ Thời Vũ Tình là nha đầu ngốc vừa gia nhập kiếm môn, căn bản không biết lòng người hiểm ác ra sao. Nhưng cũng may ta là thần tiên bất lão...”
Vẻ âm trầm trên mặt y tan đi, nở nụ cười như ánh mặt trời: “Nếu không, thảm án kiếm môn sẽ lại tái diễn, nha đầu này và đệ tử kiếm môn tương lai sẽ biến thành từng tấm da người lơ lửng trên bầu trời kiếm môn.”
Dù sao Thời Vũ Tình cũng là thiên tài mà các đời sư tổ Thục Sơn lựa chọn, na pháp vốn không khó, tầm long định vị hết sức đơn giản. Pháp môn vận hành cũng là câu lấy tiên dược luyện hóa tiên dược, không phức tạp như luyện khí, cô gái nhanh chóng học được.
Điểm khó duy nhất chính là mở động thiên lục bí.
Tu vi cảnh giới của cô cũng giống với Hứa Ứng, là Khấu Quan kỳ thứ hai, cho dù mất trí nhớ nhưng tu vi cảnh giới vẫn còn, lục bí cũng hóa thành cực kỳ nặng nề, muốn mở hết sức khó khăn.
Nhưng cũng may còn có quả chuông.
Bây giờ quả chuông uy năng phi phàm, tự lĩnh ngộ Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, tìm hiểu được ý nghĩa tinh hoa trong sáu chữ Chân Linh Hư Tĩnh Không Minh, khi treo giữa không trung là như vô biên vô giới.
Uy lực của nó cũng tăng vọt, vận dụng thành thạo các loại dấu ấn đạo tượng, có thể phát huy uy lực bản thân tới mức lớn nhất, đã làm được như Hứa Ứng, trong thì rèn luyện bản thân, ngoài thì kết nối với hoàn cảnh thiên địa.
Thậm chí khi nó phát động đạo pháp thần thông, có thể khiến bản thân không hề tiêu hao, chiến đấu vĩnh viễn, đây cũng là diệu dụng của Kim Đan Đại Đạo trên pháp bảo!
Lần này phong thái vượt xa Ngoan Thất.
Quả chuông giúp Ngoan Thất mở được ngũ đại bí tàng Nê Hoàn, Ngọc Kinh, Ngọc Trì, Hoàng Đình và Giáng Cung, chỉ có điều mỗi bí tàng lại phải gắng sức hơn một phần, đồng thời tu vi của Thời Vũ Tình cũng tăng thêm một phần.
Sau khi mở xong bí tàng Giáng Cung, quả chuông đã không thể nào mở tiếp, lực lượng của bản thân nó đã không đủ để mở bí tàng Dũng Tuyền.
“Tu vi của ngươi thâm hậu hơn trước quá nhiều, bí tàng này không phải tiên khí thì không thể mở nổi. Chí bảo nhân gian tu luyện tới cấp độ của ta đã là tuyệt đỉnh, ta không mở được, bất cứ pháp bảo nào khác cũng không mở được.”
Quả chuông nói với Thời Vũ Tình; “Chưởng giáo Nga Mi Nhạn Không Thành cũng phải dựa vào tiên khí Nga Mi mới mở được bí tàng. Thục Sơn kiếm môn của ngươi có tiên khí không?”
Thời Vũ Tình ngơ ngác, lại có vẻ kinh hãi nói: “Ta có dùng được tiên khí của kiếm môn không?”
Quả chuông do dự một chút rồi nói: “Chắc là có.”
Thời Vũ Tình nói: “Ta nghe nói tiên khí của Thục Sơn kiếm môn là một thanh tiên kiếm do sư tổ đời đầu lưu lại, gọi là Tư Vô Tà. Khi sư tổ đời đầu phi thăng đã ném nó từ Tiên giới xuống, dùng để trấn áp khí vận của kiếm môn ta. Chỉ có chưởng giáo mới có thể sử dụng thanh kiếm này. Ta, ta chỉ mới nhập môn thôi mà...”
Cô gái lo lắng không thôi.
Tiếng nói của Hứa Ứng vang lên, thản nhiên nói: “Ta là thái thượng trưởng lão của kiếm môn, bối phận còn cao hơn chưởng giáo kiếm môn, chắc dùng tiên kiếm Tư Vô Tà không có vấn đề gì?”
Thời Vũ Tình vừa mừng vừa sợ, lại có vẻ không tin, nói: “Tướng công có tín vật của thái thượng trưởng lão không?”
Hứa Ứng lấy lệnh bài của thái thượng trưởng lão ra, Thời Vũ Tình hoan hô một tiếng, trong lòng lại thoáng chút bất an: “Chẳng lẽ ta được bái vào môn hạ của chưởng giáo cũng là do tướng công âm thầm thúc đẩy, dùng lệnh bài của thái thưởng chưởng giáo bức ép chưởng giáo chí tôn, khiến người không thể không nhận ta làm đồ đệ?”
Cô nhấp nháy mắt, nghĩ tới càng nhiều chuyện: “Đợi đã, sao tướng công lại có lệnh bài của thái thượng trưởng lão? Chẳng lẽ trông hắn như thiếu niên chứ thực chất là lão quái vật sống mấy ngàn tuổi? Ta mới mười mấy tuổi, bị hắn để ý, thế nên hắn cưỡng ép đem ta tới đây, bái đường thành thân. Hắn còn lợi dụng quyền thế, đưa ta vào làm môn hạ của chưởng giáo....”
Hứa Ứng lung lay bàn tay trước mặt cô, lúc này Thời Vũ Tình mới khôi phục tinh thần, thầm nghĩ: “Ai da, sao lại suy nghĩ lung tung như vậy chứ? Chắc chắn tướng công không phải người như vậy!”
Đột nhiên, trong đầu cô bỗng có đủ loại ký ức ùn ùn kéo đến, mình gia nhập kiếm môn, trở thành đệ tử, na khí tranh chấp, thảm án kiếm môn, thế gian biến đổi, bầu trời vặn vẹo, mặt đất nghiêng ngả, thiên địa phong ấn... Các loại ký ức như tầm bèo trong nước, tuy bị làn nước đục nhấn chìm, nhưng lại nhanh chóng nổi lên.
Thời Vũ Tình đứng ngây ra tại đó, không hề nhúc nhích.
Trí nhớ của cô nhanh chóng thức tỉnh, được giải thoát sau ba ngàn năm, cô thức dậy ở kiếm môn, một thân một mình đi tới Vọng Hương Đài tìm kiếm tôn gia rkmo, tình cờ gặp được Hứa Ứng,... từng chuyện từng chuyện trở nên rõ ràng.
“Nói vậy là ta mơ mơ màng màng đi lạc vào con đường na khí kiêm tu?”
Hai hàng lệ chảy dài xuống hàng má cô, miệng lẩm bẩm nói: “Ta làm chưởng môn, sao lại trở thành phản đồ của tà ma ngoại môn?”
Hứa Ứng kinh ngạc, dò hỏi: “Nương tử sao vậy?”
“Nương tử?”
sắc mặt Thời Vũ Tình trầm xuống, nhớ lại càng nhiều chuyện. “Phải rồi, mấy hôm nay ta còn gọi hắn là tướng công! Cũng may hắn chỉ chiếm muốn lợi ngoài miệng, không làm gì quá đáng với ta.”
Thời Vũ Tình vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, thầm nghĩ: “Nhưng lòng người khó đoán, không khéo ngoài chiếm lợi ngoài miệng ra, hắn còn định lạm dụng thân thể ta. Để ta xem hắn có dụ định gì, nếu dám lạm dụng thân thể ta, ta giả vờ thuận theo ý hắn, nhân lúc hắn không chuẩn bị giết chết thái thượng trưởng lão, thanh lý môn hộ!”
Nghĩ tới đây, cô đổi giọng dịu dàng nói: “Ta thất thần chút thôi, nghĩ tới chuyện tướng công đối xử tốt với ta như vậy mà ta không thể làm gì báo đáp nên cảm thấy hơi hổ thẹn.”
Đúng lúc này phía xa bỗng có âm thanh vang lên, ngâm nga nói: “Năm ngày tơ bạc dệt một lồng, bắt lấy Kim Ô nhốt vô trong. Biết ai đặt ở Phù Tang thụ, chỉ trách suối khe nổi sóng hồng! Con Kim Ô to thật!”