Hứa Ứng lắc đầu nói: “Các ngươi chỉ cảm thấy rèn luyện sinh tử rất tốt nhưng lại quên những người mất mạng vì rèn luyện sinh tử.”
Thời Vũ Tình nghiêm nghị gật đầu tán thành.
Cô hái một số quả cây linh được đã chín, tiếp đãi đám người Hứa Ứng. Trong quá khứ đây đều là linh dược cực kỳ hiếm có, nhưng bây giờ lại bị coi như trái cây bình thường.
Hứa Ứng, Ngoan Thất và Kim Bất Di ăn uống no say, tiên thảo màu tím cũng cắm sợi rễ của mình vào linh quả, hấp thu toàn bộ linh quả, ăn tới no căng.
Tiên thảo màu tím nhìn về phía vườn thuốc vạn mẫu, bất giác nổi tà niệm, lại trúng mấy kiếm, đau tới mức ngã nhoài dưới đất, nghĩ còn không dám nghĩ, càng không nói tới chuyện làm.
Hứa Ứng thấy vậy trong lòng nghiêm nghị: “Không biết tên này lại nổi tà niệm gì. Thời Vũ Tình cường đại như vậy, làm sao mới có thể trộm mộ?”
Y mới nghĩ tới đây, ngực lại trúng một kiếm, vội vàng nội quan tồn tưởng, phát động Thái Nhất đạo dẫn công, tránh cho bản thân lại có tạp niệm gì đó.
Thời Vũ Tình dẫn hắn tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích nói: “Thục Sơn kiếm môn của ta tôn kiếm trên hết, kiếm thuật trong thiên hạ không ai có thể hơn Thục Sơn. Nhưng Thục Sơn cũng trải qua sự kiện Bỉ Ngạn, cho nên không ít kinh điển kiếm môn đã không thể hiểu nổi.”
Hứa Ứng đi theo cô, trên vách đã kiếm tiên sừng sững có khắc dấu đủ loại kiếm pháp tinh diệu vô song, tỏa ra kiếm ý kinh ngạc.
Kiếm Tiên Tuyệt Bích tỏa ra khí tức hùng hồn như pháp bảo tuyệt thế, kiếm ý ập tới, thậm chí khi quả chuông đi đường vách chuông còn vang lên tiếng leng keng giòn dã, cứ như có vô số kiếm khí đâm vào vách chuông.
“Có lẽ ta không phải pháp bảo đệ nhất dưới tiên khí.”
Quả chuông trong lòng kính sợ, thầm nghĩ: “Bức tường này mạnh mẽ hơn ta nhiều! À, hình như nó không thông linh, không thức tỉnh ý thức riêng của pháp bảo, thế thì ta vẫn là pháp bảo đệ nhất!”
Hứa Ứng đứng trước bức tường, quan sát một bộ kiếm quyết trên đó, trong mắt hiện lên vô số luồng kiếm quang, như từng vị kiếm khách tuyệt thế đanh đánh về phía mình! Đó là kiếm ý, kiếm ý của cường giả va chạm với ý thức của y, tạo thành dị tượng thị giác!
Hứa Ứng tâm ý hơi động, vận kiếm quyết trong suy nghĩ, thi triẻn kiếm pháp, đối đầu với cường giả của kiếm môn, như hai vị đại gia trong kiếm pháp giao chiến vơi snhau.
Nhưng loại giao chiến này là trong ý niệm.
Tuy kiếm ý của y rất mạnh mẽ, nhưng so với kiếm ý mà cường giả kiếm môn lưu lại vẫn còn kém nhiều. Song điểm quái lạ là kiếm ý của cường giả kiếm môn luôn giữ cân bằng với y, không để kiếm ý áp đảo, thứ thật sự uy hiếp Hứa Ứng là chiêu thức ẩn chứa trong kiếm ý.
“Bức Kiếm Tiên Tuyệt Bích này khắc tuyệt học của các đời sư tổ kiếm môn ta, người thường tới đây, đứng trước vách thứ nhất đá sẽ không cách nào chịu nổi, chắc chắn sẽ cực kỳ hoảng sợ, chạy trối chết.”
Thời Vũ Tình nói: “Càng vào bên trong thì kiếm ý càng mạnh, truyền thừa càng cao thâm. Kiếm Tiên Tuyệt Bích trải dài mười dặm, xưa nay rất nhiều người tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích này tìm kiếm quyết chí cao, nhưng không ai có thể đi tới tận cùng vách đá, bước ra ở đằng khác.”
Hứa Ứng rèn luyện kiếm ý, dùng Thiên Kiếm thập tam thức ngăn cản đủ loại sát chiêu trong ý niệm. Thiên Kiếm thập tam thức là võ đạo cũng là Thiên đạo, cực kỳ tinh diệu, ngay cả Lý Tiêu Khách cũng không thể không cúi đầu nhận thua, khiêm tốn học tập.
Hứa Ứng mở rộng Thiên Kiếm thập tam thức, phá vỡ kiếm chiêu của cường giả kiếm môn trên vách đá đầu tiên, đi tới vách đá thứ hai, dò hỏi: “Vũ Tình, cô đi được bao xa?”
Thời Vũ Tình nói: “Ta tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích, còn cách vách đá cuối cùng hai khối đá. Sư phụ nói với ta, đây là thành tích tốt nhất trong vạn năm qua, sư phụ còn nói ta vẫn nhỏ tuổi, nếu đợi vài năm mới quay lại vách đá mười dặm này, chắc chắn sẽ đi xa hơn. Đáng tiếc...”
Sắc mặt cô buồn bã, sau khi chưởng giáo sư phụ nói câu này không bao lâu, thiên địa biến đổi, từ đó trở đi tất cả mọi người trong kiếm môn bao gồm cả chưởng giáo sư phụ đều biến mất, cứ như chưa bao giờ tồn tại.
Thời Vũ Tình ổn định lại đạo tâm, nói: “Ba ngàn năm trước, Lý Tiêu Khách chung kiếm song tuyệt nổi danh thiên hạ cũng tới đi vào Kiếm Tiên Tuyệt Bích, nhưng dừng chân trước vách đá tiên kiếm.”
Quả chuông nghe tới cái tên Lý Tiêu Khách, không khỏi lo lắng, nó trọng tình trọng nghĩ, tuy mở miệng là nói chủ nhân không nên thân, nhưng vẫn khá quan tâm tới Lý Tiêu Khách.
Hứa Ứng đã chìm vào đọ kiếm với ý niệm trong vách đá thứ hai, không nói gì.
Ngoan Thất nhắm mắt đi theo sau lưng Hứa Ứng, cũng quan sát kiếm thuật trên vách đá, dùng ý niệm đọ kiếm, rèn luyện tăng cường kiếm thuật của mình. Còn quả chuông, tiên thảo màu tím và Kim Bất Di thì không đi vào trong mười dặm Kiếm Tiên Tuyệt Bích.
Kim Bất Di ngủ gật trên núi, tiên thảo màu tím lén lút chạy về phía vườn thuốc vạn mẫu, vung sợi rễ, định đâm vào trong những cây linh được mấy ngàn năm.
Tiên kiếm Tuyệt Bích kiếm tâm thông minh, không cho phép bất cứ suy nghĩ tà ác nào, từng luồng kiếm khí đâm vào cơ thể tiên thảo màu tím, lập tức khiến tiên thảo màu tím rơi thẳng xuống đất,toàn thân run rẩy, sợi rễ vẫn chầm chậm bò về phía vườn thuốc.
Kiếm khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnhh, tiên thảo màu tím vẫn khổ sở bò đi, ra sức duỗi từng sợi rễ, đâm vào trong những cây linh dược.
Phía trước Kiếm Tiên Tuyệt Bích, Thời Vũ Tình cũng đi vào mười dặm Tuyệt Bích, kiểm chứng sở học sở ngộ của bản thân trong thời gian này.
Dù sao cô cũng là tân chưởng giáo mà kiếm môn lựa chọn, gánh vác trách nhiệm tiếp nối người trước mở lối cho người sau, hiểu rõ các loại kiếm thuật trên vách đá như lòng bàn tay, chẳng bao lâu sau đã bỏ xa Hứa Ứng, đi sâu vào mười dặm Tuyệt Bích.
Nhưng càng đi vào ra tay, kiếm ý ẩn chứa trong vách đá càng mãnh liệt, kiếm thuật cũng càng tinh diệu, kiếm đạo càng ngày càng cao thâm.
Đi được một nửa, Thời Vũ Tình bất giác chậm lại, khi cô hạ gục kiếm ý trong vách đá, hồi tỉnh trở lại, không ngờ lại chứng kiến Hứa Ứng đã đi tới cách mình không xa. Thời Vũ Tình thầm giật mình: “Hắn học nhanh như vậy à?”
“Ta không học, ta đang hoàn thiện kiếm thuật, kiếm ý và kiếm đạo của ta.”
Hứa Ứng đi qua bên cạnh cô, sắc mặt thản nhiên nói: “Biển học vô bờ. Ta sinh ra có bờ, hiểu biết thì vô bờ, dùng có bờ đuổi theo vô bờ là ngu ngốc! Cho nên ta không học kiếm thuật của tiền bối mà dùng kiếm thuật của bọn họ rèn luyện hoàn thiện kiếm thuật của mình, đây mới là cách học hỏi chính xác.”
Thời Vũ Tình nghe vậy cảm thấy có gì đó không đúng nói:
“Truyền thừa trong Kiếm Tiên Tuyệt Bích này đều là trí tuệ của các thế hệ sư tổ, các tiền bối, không học kiếm thuật của bọn họ khiến cho kiếm thuật của họ bị phủi bụi, chẳng phải quá ích kỷ ư?”
Hứa Ứng lấy làm khó hiểu nói: “Sao Vũ Tình lại nói như vậy?”
Thời Vũ Tình nói: “Ta nghe người ta nói, người sống trên đời phải lập tâm vì thiên địa, lập mệnh vì dân sinh, kế thừa tuyệt học vì thánh nhân xưa, mở thái bình vì vạn thế. Chúng ta học tập tuyệt học của các đời sư tổ kiếm môn chẳng phải là để kế thừa tuyệt học của bọn họ à? Không để trí tuệ của bọn họ bị long đong, không để kiếm đạo kiếm ý của bọn họ bị tuyệt diệt. Học được đạo pháp của họ cũng như họ sống trên đời theo một hình thức khác.”