Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 439 - Kiếm Chủ 2 ≪≪ Cầu Kim Phiếu ≫≫

Hứa Ứng vội vàng hỏi thử, kiếm đồng nói: “Năm đó ta lơ lửng giữa kiếm môn và Tiên giới, cảm nhận được ngoại đạo xâm lấn, chứng kiến thiên địa bóp méo, trong lòng cũng biết sắp có việc lớn phát sinh. Có một quãng thời gian, thậm chí ta còn có thể cảm nhận được chủ nhân của mình. Người ở Tiên giới, lúc bình thường ta thậm chí không thể cảm nhận được người, nhưng khoảnh khắc đó, ta cảm thấy khoảng cách giữa Tiên giới và nhân gian trở nên rất gần...”

Hứa Ứng nghi hoặc, khoảng cách giữa Tiên giới và nhân gian trở nên rất gần?

“Gần tới mức như sắp chạm vào nhau.”

Kiếm đồng nói: “Ta còn cảm giác được Thiên đạo của Thiên giới của biến thành rõ ràng. Ngoài ra là đại đạo dị chủng bên ngoài thiên đạo cũng phát triển lạ thường.”

Hứa Ứng trong lòng máy động, bật thốt lên: “Thủy triều tam giới!”

Kiếm đồng nghi hoặc: “Thủy triều tam giới là sao?”

Hứa Ứng giải thích: “Ta có người bằng hữu tên Viên Thiên Cương, hắn nói Tiên giới, Thiên giới và các giới nhân gian sẽ có một đợt đại thủy triều, khiến khoảng cách giữa các giới xích lại gần. Vì vậy lúc nghe ngươi nói, ngươi cảm ứng được Thiên đạo, chủ nhân ở Tiên giới và ngoại đạo, ta cảm thấy biến cố thiên địa ba ngàn năm trước có thể là thủy triều tam giới.”

Kiếm đồng lắc đầu nói: “Không chỉ tam giới, còn có cõi âm và thế giới ngoại đạo nữa.”

Quả chuông nói: “A Ứng, Tiểu Tà, thủy triều tam giới mà các ngươi nói có phải là ba ngàn năm mới gặp một lần không? Cõi âm và dương gian va chạm có phải là mở đầu cho thủy triều tam giới không?”

Kiếm đồng nghe nói gọi mình là Tiểu Tà, cảm thấy khó chịu, nhưng cũng cảm thấy quả chuông này đoán rất đúng.

Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới con mắt quái dị trong vực Thương Ngô và rất nhiều tiên thi lơ lửng xung quanh nó. Tiên nhân không thể hạ giới, thế thì những tiên thi đó ở đâu ra? Có phải khi thủy triều diễn ra, tiên nhân giết khỏi tiên giới, chém giết với cường giả ngoại đạo, lưu lại thi thể?”

Nhưng không ai có thể trả lời nghi vấn của y.

“Muốn mở bí mật này, chỉ có cách quay lại Vọng Hương đài, tìm kiếm tiên điện đồng xanh, nói chuyện với nữ nhân trong điện!”

Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy bảo quả chuông và kiếm đồng: “Suy đoán của chúng ta vẫn chỉ là suy đoán, còn nữ nhân trong tiên điện đồng xanh mới là người trải qua mọi chuyện!”

Nhưng không phải hiện tại.

Lần trước thiếu chút nữa y bị chôn vùi trong tòa thành quỷ dị kia, trước khi tu vi thực lực tiến bộ nhảy vọt, tùy tiện xông vào Vọng Hương đài, chỉ e kết cục cũng chẳng khá hơn!

“Đúng rồi, làm sao Viên Thiên Cương biết được về thủy triều tam giới?”

Hứa Ứng đột nhiên ngây người, Viên Thiên Cương chỉ là một na tiên, cho dù tinh thông bói toán, chỉ e rất khó tính được loại chuyện này?

“Nhưng dù sao Viên Thiên Cương cũng có trí tuệ hơn người, hắn đi vào Vọng Hương đài, trực tiếp tìm được đường sống, chỉ riêng điểm này đã cao siêu hơn các tôn giả kiếm môn không biết bao nhiêu lần. Không chừng hắn đã vào giữa Vọng Hương đài, chứng kiến tiên điện đồng xanh, thế nên mới biết một số chuyện.” Y thầm nghĩ trong lòng.

Đúng lúc này, kiếm đồng đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Đừng nhìn xung quanh, có thứ gì đó lên núi.”

Hứa Ứng giả bộ quan sát Thương Dương, quả chuông cũng ra vẻ quan sát Thương Dương, kiếm đồng thấy vậy cũng nhìn Thương Dương.

Thương Dương bị bọn họ nhìn chằm chằm vào, tay chân luống cuống, nhưng vẫn phải ra vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, cảm giác rất khó chịu.

Hứa Ứng đột nhiên rung tay ném một tảng đá ra, Thương Dương lập tức mở miệng, vù một tiếng phóng lưỡi ra vài dặm, quấn lấy tảng đá kéo vào miệng.

Làm xong rồi hắn mới bình tĩnh lại, thầm nghĩ: “Thái thượng trưởng lão đúng là đa mưu túc trí.’

Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Tiểu Tà, có gì lên núi?”

“Ta tên là Tư Vô Tà, không phải là Tiểu Tà.”

Kiếm đồng hừ một tiếng nói: “Bảy mươi hai ngọn núi của kiếm môn đều nằm trong phạm vi kiếm đạo của ta bảo vệ, bất cứ ai lên núi cũng khó thoát khỏi cảm ứng của ta. Ta có kiếm tâm thông minh, bát cứ tà niệm nào cũng khó lòng thoát khỏi kiếm khí của ta. Nhưng hơn ba ngàn năm trước có người né tránh kiếm tâm cảm ứng của ta, ẩn thân trên ngọn núi của kiếm môn.”

Sắc mặt nó biến đổi, không biết hoảng sợ hay đang tức giận, nói: “Người kia vẫn luôn trốn trên núi, ở cùng những người khác, ta không cảm nhận được sự tà ác của hắn. Cho tới một buổi tối, ta đột nhiên cảm ứng được sự tà ác cường đại khủng khiếp, như vực sâu không đáy, bóng tối vô biên, thôn tính tất cả. Ta định chặt đứt tà niệm này, nhưng lại phát hiện mình không chém được. Ngày hôm sau...’

Sáng sớm hôm sau, trên bảy mươi hai ngọn núi của kiếm môn, từng cái đèn lồng da người trôi lơ lửng.

Đó là lúc kiếm môn đang như mặt trời ban trưa, rất nhiều cao thủ kiếm môn dung hợp na pháp, tạo ra sức sống mới cho kiếm môn. Nhưng chỉ trong một đêm, tất cả các cường giả này chết sạch, biến thành tấm da lơ lửng dưới ánh mặt trời.

“Bây giờ ta phát hiện kẻ này trở lại kiếm môn, ta không cảm nhận được sự tà ác của hắn, nhưng ta có thể cảm nhận được hắn!” Thân thể kiếm đồng run lên một cái.

Hứa Ứng có thể cảm nhận rõ ràng, nó đang sợ hãi.

Tiên kiếm Tư Vô Tà vô cùng cường đại, thế mà lại sợ hãi!

Nó có kiếm tâm thông minh, có thể chém tất cả tà niệm, khiến người ta chuyên tâm vào đạo.

Đó là lần đầu tiên nó không thể chặt đứt tà niệm, cho nên nó cực kỳ kinh ngạc, thậm chí sợ hãi.

Hứa Ứng nói nhỏ: “Vô Tà, ngươi có thể cảm ứng được người kia đi đến đâu không?”

Kiếm đồng khẽ gật dầu: “Kiếm Tiên Tuyệt Bích”

Hứa Ứng biến sắc, lập tức vươn người đứng dậy: “Thất gia và Thời Vũ Tình đang ở đó! Ngài chuông, chúng ta đi thôi!’

Quả chuông bay vù vù theo y, trầm giọng nói: “A Ứng, gọi cả Thảo gia và Kim gia nữa!”

Hứa Ứng quay đầu nhìn nhìn về phía kiếm đồng.

Kiếm đồng chần chừ một chút rồi nói: “Hắn cực kỳ tà ác cực kỳ mạnh mẽ, ta không thể chém được tà niệm của hắn, cho dù tấn công cũng không phải đối thủ của hắn. Ta chỉ là một thanh kiếm, ta phải nằm trong tay chủ nhân mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất, chủ nhân của ta không ở đây...”

Hứa Ứng xòe bàn tay với nó, hắn hiền hậu, phát động Kiếm Đạo Quy Chân quyết.

Tay áo của y bay lay động, mái tóc phất phơ, đứng trong gió như kiếm khách vô song, như kiếm tiên tuyệt thế, kiếm ý vô thượng toát ra từ người y, trong lòng là kiếm tâm trong trẻo thấu triệt.

Trong thoáng chốc, kiếm đồng như thấy được chủ nhân của mình.

Nó không hề chần chừ, thân hình hóa thành một luồng sáng phóng lên trời, khoảnh khắc sau kiếm quang lóe lên, bóng ngả chéo về tây, tiên kiếm Tư Vô Tà từ trên trời giáng xuống, mang theo một luồng tiên quang mỹ lệ, rơi vào tay Hứa Ứng.

Hứa Ứng vung cổ tay lay kiếm, kiếm ngâm réo rắt, vang vọng khắp bảy mươi hai núi.

“Viu!”

Thân hình của y hóa thành một luồng tiên quang bay lên không trung, nhắm thẳng tới Kiếm Tiên Tuyệt Bích!

“Kim gia, Thảo gia!”

Hứa Ứng gọi một tiếng, Kim Ô cao tuổi lập tức bừng tỉnh, vỗ cánh bay tới.

Cùng lúc đó, tiên thảo màu tím đang đánh cắp dược lực của các linh dược khác trong vườn thuốc vạn mẫu, để cho mình mọc thêm nhiều lá cây, nghe tiếng nói của Hứa Ứng là lập tức rút bật gốc lên, bay sang bên nào.

Bình Luận (0)
Comment