Nam nhân cao lớn kia mỉm cười nói: “Tiên kiếm Vô Tà, đã lâu không gặp.”
Kiếm đồng không để ý tới hắn mà bám sát theo sau lưng Hứa Ứng, đi thẳng về phía trước.
Lúc đi qua bên cạnh cô gái áo đỏ, cô gái cười nói: “Tiên kiếm Vô Tà, sau ba ngàn năm, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Kiếm đồng vẫn coi như không biết, đi theo Hứa Ứng tiếp tục tiến tới, càng ngày càng nhiều cao thủ kiếm môn chào hỏi nó, rất thân thiết và tôn kính.
“Những người có tính cách khác nhau, tu luyện kiếm đạo khác nhau, kiếm ý đương nhiên cũng khác nhau.”
Kiếm đồng cố gắng cảm ứng kiếm ý và kiếm đạo của bọn họ, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, kiếm ý kiếm đạo của mọi người đều khác nhau rõ rệt!
Thời khắc này tiên kiếm Tư Vô Tà có cảm giác bàng hoàng: “Chẳng lẽ bọn họ vẫn sống sót thật à? Chẳng lẽ bọn họ sống sót ra khỏi vực sâu? Đào Đan Dương có thật là kẻ thu gặt tà ác kia không?”
Nó bỗng thấy nghi ngờ phán đoán của mình.
Giọng nói của Đào Đan Dương vang lên: “Ta phát hiện có một số người tung ra cạm bẫy na pháp, đợi tới khi người khác tu luyện có thành tựu là lợi dụng cạm bẫy gặt lấy tiên dược trong người, dùng nó để kéo dài tuổi thọ của mình. Nhưng trong quá trình tìm kiếm chân tướng, ta cũng nhận được na pháp chân chính.’
Hắn cười nói: “Na pháp chân chính có thể trường sinh! Vi sư và các sư thúc sư bá của con dựa vào pháp môn chân chính của na sư để sống tới giờ. Tình nhi, con còn trẻ, còn có thể mở được lục bí.”
Hứa Ứng đi tới, thấy Thời Vũ Tình dưới Kiếm Tiên Tuyệt Bích, cũng thấy tiền chưởng môn Đào Đan Dương.
Đào Đan Dương là một ông lão vóc dáng cao lớn, mái tóc màu xám trắng, sắc mặt khá tốt, người mặc áo vải màu xám xanh, trên vai có quấn vải trắng xem như tô điểm thêm. Ánh mắt hắn sáng rực, sắc bén như kiếm, gương mặt lớn, bả vai rộng, khiến người ta có cảm giác trung hậu và đáng tin cậy.
Hắn có thanh kiếm đỉnh thiên lập địa, cao lớn nguy nga, kiếm môn có hắn sẽ vững vàng không thể sụp đổ! Thời Vũ Tình nhìn Đào Đan Dương, ánh mắt phức tạp, muốn tới gần nhận sư phụ nhưng lại không dám.
Cô biết kiếm môn chỉ có mình cô sống sót, lai lịch của Đào Đan Dương cực kỳ khả nghi. Nhưng Đào Đan Dương là ân sư của cô, cũng là người thân nhất trên cõi đời này, khiến cô có cảm giác gần gũi.
Giọng nói của Đào Đan Dương như chuông đồng, âm thanh rất có sức hút, cười ha hả nói: “Tình nhi, vi sư truyền thụ pháp môn chân chính của lục bí cho con, con có thể kết hợp pháp môn lục bí, mở núi nhận đồ đệ, suy tính truyền thừa của kiếm môn lên một tầm cao mới, vượt qua cả tổ tông!”
Ánh mắt hắn như bừng cháy, cười nói: “Na pháp chân chính không có cửa sau, không có cạm bẫy! Vi sư và các sư thúc sư bá của con trải qua trăm ngàn cay đắng mới tìm được pháp môn chân chính của na tiên, cuối cùng cũng có thể đưa kiếm môn trở lại vinh quang huy hoàng, phát dương quang đại, còn tên của con cũng lưu lại trong sử sách kiếm môn, vượt qua những sư tổ đời trước!”
Các cao thủ kiếm môn như nhớ lại những đau khổ trong quá khứ, ai nấy lệ nóng lưng tròng, nhưng không đổ lệ, chỉ có người lén lút quay đầu, lau đi nước mắt.
Lúc này một giọng nói vang lên, ngắt đứt cảnh tượng thầy trò tình thâm, nói: “Đào đương gia, Tình Nhi đã nhận được chân truyền của ta, ta đã truyền thụ pháp môn chân chính của lục bí cho cô ấy. Các hạ đến chậm một bước, chắc cũng biết đạo lý trước sau chứ?”
Thân thể Đào Đan Dương chấn động, quay người lại, chỉ thấy một thiếu niên khung xương lớn, làn da ngăm đen đi tới, không khỏi cau mày, dò hỏi: “Các hạ là?”
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Thái thượng trưởng lão của kiếm môn, Hứa Ứng. Đào đạo hữu, quy củ trên đường ai tới trước được trước. Ta đã truyền pháp môn chân chính của lục bí cho Tình Nhi, ngươi không được truyền nữa. Mời ngươi đi đi, cái nồi đồ ăn kiếm môn này là của ta.”
Ánh mắt Đào Đan Dương nhìn vào tiên kiếm Tư Vô Tà trong tay y, vẻ mặt biến đổi, nói với Thời Vũ Tình: “Con tu luyện lục bí mà hắn truyền thụ?”
Thời Vũ Tình gật đầu: “Khởi bẩm sư phụ, đệ tử đã mở ngũ bí, đang định mượn lực lượng của Tư Vô Tà tìm mở bí tàng thứ sáu.”
Sắc mặt Đào Đan Dương lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: “Sao ngươi lại tùy tiện tu luyện na pháp mà người ngoài truyền thụ như vậy được? Na pháp của hắn có cạm bẫy, sau khi ngươi tu thành na tiên, hắn sẽ tới ăn thịt ngươi! Nếu ngươi truyền thụ pháp môn lục bí cho đệ tử kiếm môn, tương lai mỗi đệ tử kiếm môn đều gặp nạn theo, bị hắn ăn thịt!’
Hắn không giận mà uy, nghiêm nghị quát: “Ngươi quên những sư thúc sư bá năm xưa rồi sao? Ngươi định để kiếm môn ta giẫm vào vết xe đổ trong quá khứ à?”
Thời Vũ Tình vội vàng quỳ sụp xuống: “Đệ tử không dám quên.”
Đào Đan Dương lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi dám tu luyện na pháp lục bí mà người ngoài truyền thụ, ngươi định hủy hoại cơ nghiệp của kiếm môn ta ư?”
Thời Vũ Tình lắc đầu nói: “Đệ tử không dám.”
Sắc mặt Đào Đan Dương hơi hòa hoãn lại, nói: “Cũng may ngươi mới dính vào chưa sâu, còn có thể cứu chữa được. Chỉ cần ngươi phế bỏ những động thiên kia, mở lại từ đầu, tu luyện na pháp mà ta truyền thụ là được.”
Thời Vũ Tình do dự một hồi rồi nói: “Đệ tử muốn biết, ba ngàn năm trước sư phụ và chư vị sư thúc sống sót như thế nào?”
Đào Đan Dương không nhịn được bật cười nói: “Tình Nhi, chẳng lẽ con đang nghi ngờ ta?”
Một vị trưởng lão ghét ác như thù đứng trên vách núi của kiếm môn quát: “Ngươi không tin tưởng chưởng môn sư phụ mà tin tưởng một người ngoài? Thời Vũ Tình, ngươi quá hồ đồ!”
Các trưởng lão và tôn giả khác cũng dồn dập chỉ trích Thời Vũ Tình, Một cô gái đau xót nói: “Thời Vũ Tình, ngươi không biết để xác minh chân tướng chưởng môn đã ngậm đắng nuốt cay tới nhường nào, hy sinh biết bao nhiêu! Chưởng môn vì bản thân ư? Là vì kiếm môn, là vì ngươi! Thế mà ngươi lại đi nghi ngờ chưởng môn!”
Thời Vũ Tình do dự, đây đều là người quen của cô, là các trưởng bối của cô trong sư môn, lời chỉ trích của họ như những thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào trái tim cô, khiến cô không cách nào bình tĩnh phân biệt thật giả.
Thời Vũ Tình nghiến răng nói: “Nếu sư phụ nói những năm qua mọi người tu luyện pháp môn chân chính của lục bí, vậy xin sư phụ và chư vị trưởng bối thi triển động thiên lục bí, để đệ tử phân biệt thật giả!”
Đào Đan Dương cười nói: “Hóa ra là con nghi ngờ cái này.’
Hắn làm trước, thân thể lay động, chỉ thấy sau lưng hiện ra động thiên lục bí cực kỳ rực rỡ, lớn lớn nhỏ nhỏ, tổng cộng sáu mươi ba tòa! Trên vách đá dựng đứng trải dài mười dặm, từng trưởng lão tôn giả kiếm môn dồn dập quát lớn, cũng thể hiện động thiên bí tàng của mình.
Bọn họ có tổng cộng hơn hai trăm người, mỗi người đều nắm giữ sáu mươi ba tòa động thiên, Nê Hoàn, Ngọc Trì, Ngọc Kinh, Hoàng Đình, Giáng Cung, Dũng Tuyền, đủ cả lục bí. Động thiên sáng rực, lên tới một hai vạn tòa, chẳng những soi sáng vách đá mười dặm này mà kể cả bảy mươi hai đỉnh núi của kiếm môn cũng bị chiếu sáng chói lọi! Cảng tượng này cực kỳ tráng lệ.
Thời Vũ Tình thấy vậy, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Sư phụ, các ngươi mở lục bí như thế nào?”