Hứa Ứng trong lòng giật thót, miệng lưỡi khô khốc, dò hỏi: “Ngoài ta ra còn một bất tử dân khác?”
“Đúng vậy, là một thiếu nữ, cô ta từng tới dãy núi của ta, ý thức của ta và cô ta liên kết, ta hỏi cô ta tên mình. Thế nhưng, cô ta không biết.”
Hắn đứng thẳng dậy, lúc lắc đầu trong lửa nói: “Ta tiếp tục chờ, cuối cùng chờ được ngươi. Ngươi nhớ được tên ta, ngươi gọi tên ta, khiến ta tỉnh dậy từ giấc ngủ say!”
“Ta là thần dưới chân núi Côn Lôn, là chúa tể của chín tòa thần sơn, vạn dân tín ngưỡng, ta là người canh cửa núi cho đại đế!”
Giọng nói của hắn vang dội, đứng trong ánh lửa đầy kiêu ngạo, khoe bộ lông và cái đuôi đẹp đẽ với Hứa Ứng.
“Ta nắm giữ lịch sử xa xưa, có uy nghiêm không thể tưởng tượng nổi, mang thần lực vô thượng! Các ngươi, có thể sở đuôi của ta thử. Ừm, cẩn thận bỏng tay.”
Hứa Ứng và Ngoan Thất đi tới, Hứa Ứng sờ đuôi hắn, kinh ngạc nói: “Mềm mại quá.”
Ngoan Thất dùng đuôi của mình vuốt nhẹ phần đuôi đầy lông của Lục Ngô, cũng kinh ngạc nói: “Mềm mại thật!”
Quả chuông và tiên thảo màu tím bay ra, cũng định giơ tay. Lục Ngô liếc mắt nhìn bọn chúng, có vẻ ghét bỏ, nói: “Các ngươi đi ra, đừng làm rối lông của ta.”
Quả chuông và tiên thảo màu tím ấm ức không thôi.
Hứa Ứng dò hỏi: “Dân chúng trong Hạ Đô trấn vừa rồi có lai lịch ra sao? Vì sao bọn họ lại hạ thủ giết bất tử dân?”
Lục Ngô nói: “Bọn chúng là chó săn của Thiên thần, là một đám luyện khí sĩ tu luyện Thiên đạo, phụng Thiên lệnh tới đây bắt giữ bất tử dân.”
Hắn cố gắng suy nghĩ nhưng không nhớ nổi chuyện năm xưa, chỉ nói: “Năm đó, nơi này đã từng xảy ra chuyện rất đáng sợ.”
Hứa Ứng đợi hắn nói tiếp nhưng Lục Ngô lại im lặng không nói gì thêm, hiển hiên trí nhớ còn chưa khôi phục.”
Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, hình như vị thần linh này không đáng tin cậy cho lắm.”
Hứa Ứng âm thầm gật đầu.
Lục Ngô nói: “Ngươi đánh thức ta, để báo đáp lại, ta có thể thỏa mãn một mong muốn của ngươi.”
Hứa Ứng lộ vẻ vui mừng: “Mong thượng thần nói cho ta biết, lai lịch và cuộc đời ta.”
Lục Ngô im lặng một hồi rồi nói: “Ta bị kẻ địch đánh tan thân thể, phá hủy ý thức, còn phải nhờ ngươi gọi tên ta thì thần lực mới thức tỉnh, làm sao ta biết lai lịch của ngươi được? Đổi cái khác đi.”
Hứa Ứng hơi thất vọng, dò hỏi: “Ta muốn biết khu đất Hứa gia ở đâu?”
Lục Ngô cố gắng suy nghĩ nói: “Hình như có nơi như vậy, ta nhớ loáng thoáng người của khu đất Hứa gia xuống núi thường chảo hỏi ta, hình như bọn họ ở trên thần sơn, đường đi cụ thể thì không nhớ... Ngươi có kẻ thù nào cần giết không? Ta có thể giúp ngươi giết chết kẻ thù của ngươi.”
Hắn thấy Hứa Ứng có vẻ càng thất vọng nên vội vàng nói: “Ngươi có thêm nguyện vọng thứ hai.”
Hứa Ứng nói: “Thiếu nữ bất tử dân kia đã đi đâu?”
Lục Ngô nháy mắt mấy cái, dò hỏi: “Ngươi có kẻ thù nào không, ta đánh nhau giỏi lắm đó. Đúng rồi, ngươi có cần bảo bối không? Trong núi ta có nhiều kim ngọc, đều là vật liệu luyện bảo thượng thừa, ngth có ngàn vàng cũng không mua nổi!”
Sắc mặt Hứa Ứng tối sầm lại: “Tức là ngươi không biết thiếu nữ bất tử dân kia đi đâu?”
Lục Ngô lúng ta lúng túng nói: “Nếu cô ta tới ngọn núi của ta, chắc chắn ta có thể cảm ứng được cô ta. Ngươi có muốn ăn trái cây kéo dài tuổi thọ không? Có muốn ăn thịt cá chữa được bách bệnh không? Trên núi của ta có cả!”
Hứa Ứng thất vọng tràn trề.
Lục Ngô vội vàng nói: “Ta có thể giúp ngươi đánh nhau, ta giỏi đánh nhau nhất. Nếu ngươi gặp chuyện gì cần đánh thì gọi ta một tiếng, ta sẽ đến ngay!”
Hứa Ứng cực kỳ thất vọng, lắc đầu nói: “Ai mà chẳng biết đánh nhau.”
Lục Ngô hưng phấn nói: “Ta đánh nhau cực kỳ lợi hại!”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Phiền thượng thần đưa chúng ta đi, chúng ta còn phải lên Côn Lôn thần sơn.”
Lục Ngô thấy vậy đành phải nói: “Ta lợi hại lắm đó, năm xưa khi đại chiến bộc phát, ta giết bọn chúng như cắt cỏ ấy...”
Đột nhiên một ánh cầu vồng hiện lên, cuốn theo đám người Hứa Ứng, Ngoan Thất, xé gió bay ra khỏi núi, đưa đám người Hứa Ứng tới trước chín ngọn núi lớn nguy nga của tàn tích Côn Lôn.
Hứa Ứng rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chín ngọn núi trùng điệp đã ở sau lưng, bớt cho y không biết bao nhiêu thời gian.
Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thất gia, tuy Lục Ngô không đáng tin cậy nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng, biết thế ta đã bảo hắn đưa thẳng mình lên Côn Lôn thần sơn.”
Nhưng lúc này lại có vài bóng người ra khỏi khu rừng, mỗi người cầm một một pháp bảo Thiên đạo hình dạng đặc biệt, chính là dân chúng trong Hạ Đô trấn!
Ngoan Thất biến sắc, nói nhỏ: “A Ứng, có muốn thử một lần không? Xem xem Lục Ngô nói có thật không?”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, quát: “Thượng thần Lục Ngô!”
Y vừa dứt lời, đột nhiên vô số phù lục vàng kim tạo thành một dải kim quang từ trên trời giáng xuống, hạ lên mặt đất hóa thành tượng thần chín đuôi đầu hổ mặt người, lao tới như tia chớp, vung móng vuốt về phía một luyện khí sĩ Thiên đạo, xé tan cả người cả pháp bảo. Tiếp đó hắn lắc mình lao tới trước một kẻ khác, giơ quyền đánh nát cả đầu cả nửa thân trên của đối phương, tiếp đó lại quét chân chặt đứt người kẻ thứ ba!
“Vù vù!”
Chín cái đuôi sau lưng hắn bay ra, múa lượn đầy trời, xoạt xoạt xoạt cắm vào rừng rậm, xuyên thủng thân thể và Nguyên Thần đám luyện khí sĩ Thiên đạo đang chạy tới, thi thể treo giữa không trung!
Hứa Ứng, Ngoan Thất trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn vị sát thần này.
Đây mới là tượng thần của thượng thần Lục Ngô xuất thủ chứ không phải chân thân của hắn. Chân thân của hắn là chín ngọn núi lớn, nếu điều động chân thân, không biết tình cảnh sẽ khủng khiếp tới nhường nào!
“Có lời hứa của Lục Ngô, trong tàn tích Côn Lôn này ta còn phải sợ ai?”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ: “Thất gia, ngài chuông, Thảo gia, từ nay trở đi ta chính là Ứng gia! Ta có thể tung hoành khắp tàn tích Côn Lôn này!”
Ngoan Thất và cỏ mộ phần bỗng cảm thấy kính nể y, tiên thảo màu tím vội vàng chạy tới bóp vai đấm lưng cho y, Ngoan Thất cũng nịnh bợ nói: “Gương mặt Ứng gia có vẻ trắng lên nhiều.”
Quả chuông vội vàng lung lay, gõ vang người mình nói: “Ta rung chuông cổ vũ Ứng gia... Ừm, tuyệt đối không phải chuông tang đâu! Con rắn ngu im miệng, còn nói rung chuông tang cho Ứng gia nữa, ta đập vỡ mồm ngươi!”
Hứa Ứng dương dương tự đắc, đột nhiên Lục Ngô nói: “A, ta cảm ứng được bất tử dân kia! Cô ta cũng tới tàn tích Côn Lôn!”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Cô ấy ở đâu?”
Lục Ngô giơ hổ trảo, chỉ về một hướng nói: “Dưới đây ba mươi dặm.’
Hứa Ứng không nói một lời, chạy như bay về phía đó.
Lục Ngô đưa mắt nhìn hắn đi xa, tự nhủ: “Giờ coi như ta đã hoàn thành một nguyện vọng của hắn? Nếu đã hoàn thành nguyện vọng, thế thì lần sau hắn gọi, ta có thể không đáp.”
Hắn nhảy chân sáo, vui vẻ rời khỏi.
“Nói đi cũng phải nói lại, cái tên Hứa Ứng đúng là quen thuộc, hình như rất quan... Quan trọng quái gì! Quan trọng là cuối cùng ta cũng tỉnh lại! Dãy núi ơi, thần của các ngươi về rồi!”