Người phụ nữ bên cạnh giếng nước cười khà khà nói: “Chúng ta phụng lệnh trấn áp tại đây, nhổ cỏ tận gốc,không ngờ còn có cá lọt lưới chạy tới cửa.”
Thiếu niên kia chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, lẳng lặng đi tới, bước vào phế tích của một miếu thờ đã sụp đổ. Thần linh nguyên thủy tại đây đã bị phá hủy, không được may mắn như Lục Ngô, thậm chí không còn lại tượng thần.
Trong Trung Đô trấn vang lên tiếng quát tháo của từng vị luyện khí sĩ Thiên đạo, xé tan áng mây trên bầu trời, từng món pháp bảo Thiên đạo bay lên không trung, hào quang Thiên đạo chiếu rọi khắp Thiên đạo, phủ kín mọi nơi, hóa thành quầng sáng chiếu xuống!
Âm thanh Thiên đạo vang dội!
Các nhóm luyện khí sĩ, na sư đi vào Côn Lôn sơn tìm kiếm thần sơn tiên cảnh đều bị kinh động, dồn dập nhìn về phía dãy núi Khai Minh, nghi hoặc không thôi.
Rất nhiều người trong số họ được sư tổ môn phái mình chỉ dạy, gặp thôn đừng tới, gặp trấn đừng vào, vì vậy tránh xa những thôn trấn kia.
Có sư tổ môn phái còn nói thẳng cho họ biết, trong thôn trấn là luyện khí sĩ Thiên đạo, nhận sứ mệnh đặc biệt, không được quấy nhiễu.
Nhưng ngày hôm nay, luyện khí sĩ Thiên đạo đã bị quấy rầy hai lần liền!
“Ai ăn gan hùm mật báo vậy?”
Bọn họ dồn dập nhìn lại, chỉ thấy trong dãy núi có hai mươi tư vầng trăng sáng từ từ dâng lên, ánh trăng trong trẻo, hình thành một đạo tràng Thiên đạo khác, bao trùm lấy đạo tràng Thiên đạo lúc đầu.
“lực lượng Thiên đạo này cực kỳ thuần túy, chẳng lẽ người đi vào thôn trấn kia mới là truyền nhân Thiên đạo thật sự?” Bọn họ thầm kinh hãi.
Thiên uy chấn động, trong dãy núi gió cuốn mây bay, tạo thành xung kích cực kỳ khủng khiếp. Cũng may dãy núi Khai Minh có tới chín cái đầu, ngăn cản xung kích này, chỉ khiến dãy núi rung chuyển, tuyết lở liên tục.
Tiếp đó, đạo tràng Thiên đạo biến mất, hai mươi tư vầng trăng sáng lơ lửng trên không trung lần lượt hạ xuống, biến mất trong dãy núi.
Không bao lâu sau, Hứa Ứng từ trên Khai Minh thần sơn đi xuống, tiến về phía Ngọc Châu phong. Lúc này sau lưng y lại có giọng nói quen thuộc vang lên: “Hứa huynh, ngươi cũng ở đây à? Còn nhớ ta không? ta là Nhạn Không Thành không kém gì ngươi đây!”
Hứa Ứng gặp người quen, cũng vừa mừng vừa kinh ngạc, vội vàng quay người, chỉ thấy sau lưng Nhạn Không Thành còn có một nam nhân bình thường bề ngoài xấu xí, khiến người ta vừa thấy đã quên.
“Nhạn huynh, vị này là?” Hứa Ứng quan sát nam nhân tướng mạo bình thường kia, dò hỏi.
“Tại hạ là đệ tử vừa gia nhập Nga Mi, Trọng Tử Kiều.” Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng nói.
Hứa Ứng không để trong lòng, dù sao Nhạn Không Thành cũng là chưởng giáo Nga Mi, lần này tới Côn Lôn chỉ mang theo hai đệ tử cũng là bình thường. Thế gia quý tộc tới Côn Lôn còn mang theo đại đội ngũ trăm ngàn người, để đề phòng nguy hiểm thường để na sư cấp thấp nhất đi vào dò đường. Na sư này không phải con em thế gia mà là môn sinh khác họ, tốc độ tiêu hao cực nhanh. Thậm chí có lúc con cháu chi phụ của thế gia quý tộc cũng có thể coi là vật phẩm tiêu hao.
Danh môn chính phái như Nga Mi sẽ không làm vậy, dẫn đệ tử ra ngoài thường là để rèn luyện đệ tử, giúp đệ tử có thêm một số kinh nghiệm giang hồ.
“Hứa sư thúc từ trên dãy núi Khai Minh đi xuống?”
Kiều Tử Trọng dò hỏi: “Có thấy ai tế hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu không?”
Hứa Ứng thầm chột dạ, biết Hạo Nguyệt châu của mình xuất phát từ Nga Mi, cười nói :”Ta cũng vừa mới tới. Lúc nãy ta cảm ứng được khí tức Thiên đạo vô cùng hùng mạnh, chấn động tới mức dãy núi có tuyết lở, không dám lên núi. Tử Kiều tìm người kia có việc gì?”
Kiều Tử Trọng nói: “Pháp bảo của một vị sư tổ Nga Mi ta chính là hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, sau khi tế lên sẽ hóa thành hai mươi bốn vầng trăng sáng, trong trăng có thiên địa sơn hà, uy lực hùng mạnh. Vì vậy đệ tử nhìn thấy pháp bảo tương tự, cảm thấy hiếu kỳ.”
Hứa Ứng cười nói: “Trên giang hồ có không biết bao nhiêu pháp bảo tương tự nhau, có lẽ có cao nhân tiền bối luyện bảo vật tương tự như sư tổ Nga Mi.”
Kiều Tử Trọng đồng tình nói: “Pháp bảo tương tự đúng là rất thường thấy.” Nhưng trong lòng hắn lại thầm nhủ: “Nhưng vị trí sơn hà giống hệt nhau thì không thường thấy. Hạo Nguyệt châu mà luyện khí sĩ Thiên đạo vừa tế lên, vị trí mỗi sơn hạ giống hệt Hạo Nguyệt châu của ta, chắc chắn là kẻ trộm mộ.”
Hứa Ứng nói: “Vị sư tổ chế tạo hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu kia tên là gì? Lai lịch cổ xưa, không khéo có quen biết.”
Kiều Tử Trọng trong lòng nghiêm nghị: “Cái tên ta đang dùng bây giờ là đảo từ ba chữ Kiều Tử Trọng, nếu nói cho hắn biết chủ nhân Hạo Nguyệt châu tên là Kiều Tử Trọng, chỉ e hắn sẽ đoán ra chân tướng. Nếu vậy...”
Hắn thầm nhủ trong lòng: “Đành phải diệt khẩu thôi.”
Nhạn Không Thành cười nói: “Vị sư tổ chế tạo hai mươi tư viên Hạo Nguyệt châu kia tên là Thanh Sương. Hứa huynh, vết máu trên người ngươi là phù văn gì vậy, tuy không phải phù văn tiên đạo nhưng cũng có uy lực bất phàm.’
Kiều Tử Trọng nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài làn da Hứa Ứng có vết máu, dùng máu vẽ một số văn tự kỳ quái lên, giờ vết máu đã khô.
Hứa Ứng gạt tay lên làn da mình, nắm vốc tuyết liên, tiện tay lau sạch, hờ hững nói: “Ta gặp cường địch, bị thương nhẹ nên dùng máu của mình vẽ một số phù triện lên người, tăng cường chiến lực.”
Nhạn Không Thành nói: “Đây là ngoại đạo, ít dùng thì hơn. Hứa huynh, ngươi cũng có thành tựu cực cao về mặt phù văn tiên đạo, biết lưu dấu phù văn lên người mình thì lực lượng có được chỉ là bề ngoài, phải lý giải phù văn, hóa thành kiến thức của mình, đó mới là đắc đạo.”
“Nhạn huynh nói đúng lắm.” Hứa Ứng khiêm tốn thụ giáo.
Y đứng dưới chân núi, nhặt một số tảng đá chất lên thành đống, xếp thành một căn nhà nho nhỏ, dùng bùn nặn một sơn thần đầu hổ mặt người, đặt vào trong căn nhà.
“Hứa huynh làm gì vậy?” Nhạn Không Thành hiếu kỳ nói.
Hứa Ứng đặt cẩn thận tượng đất rồi lấy vài nén hương cắm phía trước căn miếu thờ giản dị này, nói: “Ngọn núi này có thần linh, đáng tiếc thần lực và ý thức đều bị đánh tan. Ta muốn lập miếu cho hắn, nặn lại thân thể.”
Nhạn Không Thành ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi Khai Minh, cũng nhận ra thần lực của dãy núi Khai Minh, mênh mông thâm thúy, so với dãy núi trước mặt thì chỉ hơn chứ không kém.
“Thần miếu của nơi này đã bị phá hủy, tượng thần cũng bị đập nát, hơn nữa không biết tên thật của thần linh này, không cách nào tập hợp thần lực và ý thức.”
Nhạn Không Thành thở dài: “Hơn nữa, trên đời này không còn bất tử dân, sơn thần này không thể tỉnh lại. Sớm muộn gì thần lực của hắn cũng tiêu tán. Người tế thần đã chết, thần cũng dẫn tiêu vong.”
Hứa Ứng đứng dậy, sắc mặt buồn bã, y cũng không biết tên thật của thần linh trong núi.
Nhạn Không Thành đồng hành cùng y, Nhạn Không Thành cũng đang có một số nghi vấn trong chuyện na khí kiêm tu, thỉnh giáo Hứa Ứng, đương nhiên Hứa Ứng biết gì là nói, không hề giấu giếm.
Hai người nói chuyện na khí kiêm tu xong lại tiếp tục nghiên cứu thảo luận phù văn tiên đạo. Về mặt này thì Nhạn Không Thành uyên bác hơn nhiều, Hứa Ứng gọi quả chuông ra, hai người nghiên cứu tám phù văn phong ấn trên vách chuông.