Chỉ nghe hai tiếng rầm rầm, Hứa Ứng và Chu Thiên tử phá vỡ địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên kia, lao thẳng ra ngoài.
Na tiên kia miệng nôn máu tươi, cuống quít lộn trở lại địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của mình, trong lòng kinh hãi: “Hai tên kia lai lịch ra sao? Đợi đã, hình như thiếu niên đó là Hứa yêu vương, hắn còn chưa chết à?”
Chu Thiên tử hừ lạnh một tiếng, giơ ngón tay, ngàn vạn tử khí đánh tới, rung động vù vù, chém về phía Hứa Ứng.
Hứa Ứng thi triển pháp thứ mười một trong Chiến Thần Bát Pháp, Phá Thiên ấn pháp, coi khí tím kia là sấm sét Thiên kiếp, vượt qua trở ngại không ngừng lao tới, đối đầu với khí tính, đánh thẳng lên Chu Thiên tử. Y muốn đánh tan Thiên kiếp.
Hai người đánh tới mức cao hứng, đột nhiên nghe thấy tiếng cười ha hả: “Hai tên ngu ngốc chỉ biết cắm đầu chém giết, có tiên đan mà không biết hưởng, lợi cho Thiên Tề tông ta!”
Tông chủ Thiên Tề tông là một thiếu niên, thực lực kinh người, phi thân lao tới, vừa nắm lấy tiên đan đã phải nghênh tiếp chưởng lực của Hứa Ứng và Chu Thiên tử.
“Đến hay lắm!”
Tông chủ Thiên Tề tông hét lớn một tiếng, tăng cường tu vi pháp lực tới cực hạn, đối đầu với chưởng lực của hai người, đột nhiên tai mắt mũi miệng phun máu, xương cốt toàn thân nổ lốp bốp, không ngừng tan vỡ, Kim Đan vang lên ken két, sắp vỡ tan!
Trong mi tâm hắn, kim triện tiên lục bay ra, tiên quang lấp lóe bảo vệ tông chủ Thiên Tề tông, mới giữ cho hắn không mất mạng.
Kim triện tiên lục bảo vệ tông chủ Thiên Tề tông, đang định bộc phát tiên uy, giết chết hai người.
Ánh mắt Hứa Ứng lóe lên vẻ hung dữ, hai mươi tư vầng trăng ầm ầm bay lên. Chu Thiên tử cười lạnh, khí tím sau lưng rung động, có khí tức khủng khiếp lan tràn.
Tông chủ Thiên Tề tông vừa sợ vừa giận, biết nếu mình không bỏ lại tiên đan, chỉ e kim triện tiên lục của sư tổ cũng không bảo vệ được tính mạng mình. Hắn nhanh chóng quyết định, ngăn dị động của tiên lực, vứt bỏ tiên đan.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử một thu hồi vầng trăng, một tử khí biến mất, vừa bám theo tiên đan vừa liều mạng với nhau, chỉ để lại tông chủ Thiên Tề tông nhìn theo bóng lưng bọn họ, kinh hãi không thôi.
Trên Ngọc Hư phong, một giọng nói vang lên: “Na tổ nói có Thiên ma làm nhiễu loạn lòng người, giấu giữa chúng ta, lũ người cướp đoạt tiên đan các ngươi đều có thể là Thiên ma, ai ai cũng có thể diệt trừ!”
Câu nói này như ma chú đoạt mạng, từng cường giả ra tay với những người xung quanh, không còn chút do dự.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi tranh đoạt chín hạt tiên đan đã có mấy trăm người chết.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử không rời viên tiên đan kia, dọc đường có từng cường giả đánh tới.
Chỉ có chín viên tiên đan bay ra khỏi Ngọc Hư cung, người thì nhiều mà cháo thì ít, không ai muốn từ bỏ tiên duyên này, cho nên mọi người đều liều mạng tranh đoạt.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử toàn thi triển sát chiêu liều mạng, hận không thể đoạt mạng đối phương, nhưng mỗi khi có kẻ địch khác tới cướp đoạt tiên đan, cả hai không hẹn mà cùng xuất thủ, nhất trí hợp lực, đánh trọng thương kẻ địch ngoài!
“Rốt cuộc hai tên này định cướp đoạt tiên đan hay định yểm hộ tiên đan đào tẩu?”
Chẳng bao lâu sau đã có người nhìn ra manh mối, kêu lên: “Hai người này là đồng bọn, liên thủ xử lý bọn chúng!”
Lần này có đến vài chục người đánh tới, định hốt gọn cả Hứa Ứng và Chu Thiên tử, nhưng khoảnh khắc sau Hứa Ứng tế ra hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, thi triển hóa thân Thiên đạo, trấn áp xung quanh!
Sau lưng Chu Thiên tử tỏa ra tiên hỏa, tiên hỏa có tới sáu loại, cho dù là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ cũng không ngăn nổi một đòn của tiên hỏa!
Hai người giết lui mọi người, một bên thu Hạo Nguyệt châu, một cái giải từ tiên hỏa, vẫn đấu đá lẫn nhau.
Những người khác thấy hai tên này quá hung hãn, đành dừng bước, đổi sang đuổi theo tiên đan khác.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử giết vào sâu trong núi, chỉ thấy phía trước là tuyết trắng mênh mông, những nơi tiên đan đi qua, trong tuyết mọc ra tuyết liên, tỏa hương thơm nhẹ nhàng giữa trời đất đầy băng tuyết.
Viên tiên đan kia bị hai người ép tới một vách đá, không còn đường nào để đi, cuối cùng cũng ngừng lại.
Hứa Ứng và Chu Thiên tử giết tới trước vách đá, hai người giằng co, tiên đan lơ lửng giữa bọn họ, khoảng cách không phải là xa nhưng cả hai không ai tới lấy .
“Sáu ngàn năm trước các hạ mạo hiểm tới Bỉ Ngạn chỉ để sống thêm sáu ngàn năm, để bây giờ có thể quay lại Côn Lôn cướp đoạt tiên đan.”
Hứa Ứng trầm giọng nói: “Bây giờ tiên đan ngay trước mặt, sao các hạ không lấy?”
Chu Thiên tử thản nhiên nói: “Ngươi cũng có cơ hội lấy đó thôi. Thần tiên bất lão tuy trường sinh bất lão nhưng ngàn vạn năm lang bạt khắp nơi, đa số thời điểm là thê thảm không chịu nổi. Vì sao ngươi không cướp lấy tiên đan? Ngươi cướp được tiên đan, ăn vào là có thể độ kiếp phi thăng, trở thành tiên nhân trên cao chót vót. Khi đó còn ai có thể chi phối vận mệnh của ngươi?”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi muốn để toàn triều phi thăng, trông thì hoành tráng nhưng thực chất nó chứng tỏ ngươi cũng không tự tin sẽ độ kiếp được nên muốn buộc cả văn võ toàn triều vào chung một chỗ, hy vọng tập hợp lực lượng mọi người vượt qua Thiên kiếp phi thăng thành tiên. Nếu ngươi sợ Thiên kiếp thế, sao không lấy viên tiên đan này mà dùng?”
Chu Thiên tử cười ha hả nói: “Sử dụng tiên đan là một chuyện tốt. Quân tử giúp người khác hoàn thành ước nguyện của mình, ta tặng lại cơ hội này cho Hứa huynh.’
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều nhìn chằm chằm vào viên tiên đan trước mặt, nhưng đều không chủ động tranh đoạt tiên đan.
“Ngươi sợ chết đúng không?”
Hứa Ứng châm chọc: “Thật ra ngươi đang lo trong tiên đan phi thăng này có gì mờ ám, ngươi nghi ngờ sáu vị na tổ động tay động chân vào tiên đan, cho nên ngươi không dám làm người đầu tiên sử dụng. Ngươi đang đợi những người khác sử dụng tiên đan.”
Chu Thiên tử mỉm cười nói: “Ngươi thì không?”
Hứa Ứng lắc đầu; “Ta thì không. Ta chỉ ngăn ngươi lấy được tiên đan mà thôi, ta không hứng thú với phi thăng.”
Chu Thiên tử hừ một tiếng.
Đột nhiên nghe tiếng một người cười ha hả, âm thanh vang vọng khắp núi, cất cao giọng nói: “Cuối cùng ta cũng lấy được tiên đan rồi!”
Tiếng nói này vừa dứt, một luồng khí tức kinh thiên động địa đã tuôn trào từ trong cơ thể người kia, như sóng thần, như núi lửa, lay động đất trời, quét sạch mây gió!
Mây trắng trên Côn Lôn thần sơn cũng bị khí tức mà người kia bộc phát ra quét sạch, bầu trời quang đãng không một áng mây!
Những cao thủ vừa đánh tới bên cạnh người kia đột nhiên bị một luồng sóng khí vô hình hất tung, ai nấy lơ lửng trên không trung, không ngừng hộc máu!
Hứa Ứng và Chu Thiên tử nhìn theo hướng khí tức kia, trong lòng đều kinh hãi, chỉ thấy người tỏa ra khí tức khủng khiếp vừa rồi là một thiếu niên, trông bộ dáng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Hắn là na sư, tới từ thế giới hoàng thất đương thời Lý gia, tuy na khí kiêm tu nhưng thực lực không mấy cao minh.
Lần này hắn được các cao thủ Lý gia trợ giúp, trong lúc hỗn loạn bắt được tiên đan, không cần nghĩ ngợi trực tiếp nuốt vào.
Trong tiên đan ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, cải tạo thân thể hắn, mở rộng tam đại Huyền Quan của hắn, trực tiếp giúp Kim Đan hắn biến hóa, trở thành Nguyên Thần, bay vào Thập Nhị Trùng Lâu, vượt qua Dao Trì, không cần thoát thai hoán cốt, vượt qua Thần Kiều, đi thẳng tới Ngọc Kinh!