Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 515 - Chém Na Tổ, Cắt Nhân Quả 2

“Là thần thông của hắn!”

Na Bành sợ hãi, không còn chiến ý, chạy trối chết.

Từ Phúc lao thẳng về phía Na Tướng, chỉ sau vài chiêu Na Tướng đã máu me be bét, lại đánh trọng thương Na Lý, ba chiêu cắt đầu Na Để, hai chiêu đánh bại Na Phàm, chặt đứt tứ chi hắn.

Lục đại na tổ đều không thể ngăn nổi.

Chỉ vài hiệp ngắn ngủi, lục đại na tổ kẻ bị thương người bỏ trốn.

Na tổ bị hắn đánh trọng thương, trong thời gian ngắn không thể chữa khỏi thương tích, trong vết thương ẩn chứa đạo tượng thần thông của hắn, ngăn vết thương khép lại. Cho dù là lục đại na tổ cũng không thể phá giải thần thông của hắn!

Na Để giơ tay nhấc đầu mình lên, ra sức chém giết, định bỏ chạy, khoảnh khắc sau đầu đã bị Từ Phúc xuất quyền đánh nát.

Na Để không thể mọc lại đầu, giơ tay xé nát y phục, bộ ngực hóa thành con mắt, cái bụng mọc ra miệng, hai lòng bàn tay mỗi tay cũng mọc ra một mắt, ra tay liều mạng!

Na tổ Na Phàm bị chém đứt tứ chi, cũng không thể mọc lại,biến thành quái nhân không tay không chân chỉ còn cái đầu, nhưng hắn cũng cực kỳ cường đại, lập tức lật người, cái bụng hướng lên trời, lưng mọc ra chân, trước ngực chui ra cánh tay, cùng Na Để bao vây Từ Phúc.

Còn Na Lý Na Tướng đã bỏ trốn,của hỉ còn lại hai vị na tổ này.

Chủ nhân Nê Hoàn cung đánh tới, chém vào động thiên Giáng Cung sau lưng Na Phàm, một đòn thành công, khó giấu vẻ vui mừng. Đột nhiên hậu tâm hắn trúng một chưởng, miệng hộc máu, vội vàng bay về phía sau, quay đầu nhìn lại thấy là Từ Phúc ra tay đánh trọng thương hắn.

“Từ đạo hữu, ta nghĩ chúng ta nên liên thủ đối phó với kẻ địch!” Chủ nhân Nê Hoàn cung cảnh giác nói.

Từ Phúc phất ống tay áo, một quả chuông đồng xuất hiện, chụp xuống giam cầm na pháp trong chuông, thản nhiên nói: “Trước khác nay khác. Lúc trước các ngươi có giá trị lợi dụng nên ta mới hợp tác với các ngươi. Bây giờ các ngươi đã không còn giá trị gì với ta nữa rồi.”

Tiếng chuông lan tỏa, khiến thân thể Na Phàm không ngừng vỡ nát, tiếng la hét thảm thiết vang lên dưới chuông, huyết thủy chảy xuống như thác nước.

Chủ nhân Nê Hoàn cung trong lòng nghiêm nghị nói: “Chúng ta đông người.”

Từ Phúc đảo mắt qua đám luyện khí sĩ thượng cổ viễn cổ xung quanh, lơ đễnh nói: “Một lũ ô hợp, giết sạch là được.”

Chủ nhân Nê Hoàn cung cắn răng, nhìn về phía động thiên na tổ lơ lửng bên cạnh Từ Phúc,Đào Đan Dương nói năng xoay người bỏ đi.

Thân hình hắn lắc lư như quỷ mị, gỡ sáu tòa động thiên khỏi vực sâu, trốn vào Côn Lôn.

Những luyện khí sĩ thượng cổ viễn cổ thấy vậy dồn dập lao về phía động thiên khác, bỏ chạy về phía xa.

Còn một vị na tổ Na Để nhân lúc Từ Phúc đối phó với chủ nhân Nê Hoàn cung, lén lút bỏ chạy.

“Na Phàm, ngươi biết bọn chúng định làm gì không?’

Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn, khóe miệng đột nhiên chảy máu, miễn cưỡng ngăn chặn thương thế, nói với na tổ Na Phàm dưới quả chuông: “Bọn chúng định truy sát năm vị na tổ còn lại, định cướp động thiên na tổ trên người các ngươi. Bọn chúng định cấy ghép động thiên của na tổ các ngươi.”

Hắn khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng ngồi trước quả chuông đồng xanh, điều động pháp lực bản thân, chuẩn bị luyện chết vị na tổ này!

Đánh bại sáu vị na tổ đã là danh chấn thiên hạ, vạch trần chân tướngt anh máu của na pháp cũng đạt được mục đích giúp luyện khí sĩ phục hồi.

“Nhưng chỉ có vậy vẫn chưa phải hành động của Hứa Ứng đã từng theo ta vượt biển. Hứa Ứng kia diệt cỏ tận gốc, chắc chắn sẽ giết chết na tổ.’

Na Phàm thân là na tổ, tích tụ được rất nhiều tiên dược, muốn luyện chết một kẻ như vậy cũng không phải chuyện dễ. Nhưng Từ Phúc vẫn muốn thử, luyện Na Phàm thành tro bụi!

Ba ngày sau, đột nhiên có tiếng chuông vang, Na Phàm dưới chuông bị luyện hóa thành tro bụi, hình thần câu diệt!

Từ Phúc đứng dậy, nhìn bốn phía, chỉ thấy xung quanh đã không một bóng người, vết rách trên bầu trời biến mất, vực sâu không còn tăm hơi, chỉ còn chân cụt tay lìa lơ lửng trên bầu trời.

Những động thiên bị chém rụng, ngoài những cái rơi vào vực sâu, đa số đều bị người khác thu lại.

Còn một số rải rác trong dãy núi Côn Lôn, không ai nhận lấy, dần dần hóa thành ảm đạm.

Trên không trung chỉ có động thiên Giáng Cung của na tổ Na Phàm vẫn chiếu sáng rực rỡ, còn chói lọi hơn cả thái dương.

Ba ngày nay, đám khách câu cá và kẻ cắt rau hẹ truy sát năm vị na tổ, nhưng không ai dám quay lại ngấp nghé tòa động thiên Giáng Cung này.

Từ Phúc thu hồi động thiên Giáng Cung, hạ giọng nói: “Hứa quân, ngươi có biết không, năm xưa được thấy thần thông của ngươi, ta như gặp người trời! Hôm nay ta dftt của ngươi, cũng làm được như vậy! Hừ, na pháp...”

Hắn lảo đảo đứng dậy, một mình trên Phương Trượng tiên sơn, bay xuống Côn Lôn bên dưới, áo bào đen mang theo vết máu khô cứng, phất phơ sau lưng.

“Ta từng gặp người trời rồi, sao có thể để na pháp ô nhiễm người trời? Hứa quân, từ nay trở đi luyện khí mới là chính thống, từ nay trở đi thế gian không còn na pháp!”

Tâm thần của hắn sung sướng, hạ giọng nói: “Sau này không còn ai dùng na pháp gặt hái người khác! Hứa quân, hai chuyện đầu tiên mà ta muốn làm đã xong, còn chuyện ta muốn làm chính là trở thành người trời. Từ nay về sau, cho dù thành tự của ngươi có lướn đến đâu cũng chỉ là dưới cái bóng của Từ Phúc ta. Ta muốn trở thành Côn Lôn sơn mà ngươi không cách nào vượt qua!”

Nph đã yên tĩnh hơn nhiều, đại đa số luyện khí sĩ, na sư, na tiên đều rời khỏi ngọn núi này; ai nấy ý chí sa sút, tinh thần chán nản, trở về quê hương mình, cũng có người tới thần sơn khác trong Côn Lôn, tìm kiếm tiên duyên cho mình.

Sáu vị na tổ và đám cường giả cổ xưa cắt rau hẹ câu cá đã khiến những người trẻ tuổi này quá kinh hãi, chắc sẽ không còn ai tu luyện na pháp.

Từ Phúc quét thần thức qua, một lúc lâu sau mới tìm được Phượng Dao, Thanh Loan và Tiểu Phượng Tiên.

“Phượng Dao cô nương, Từ mỗ may mắn không làm nhục sứ mệnh, trả lại cho ngươi một Côn Lôn sơn không có lục tổ, xem như đã giữ lời hứa?” Từ Phúc cười nói.

Phượng Dao đã chữa thương xong, cúi người tạ ơn hắn: “Từ dạo hữu định cấy ghép động thiên lão tổ ư?”

Từ Phúc lắc đầu: “Ta nhận lấy động thiên của Na Phàm chỉ là để vị cố nhân kia tỉnh táo lại, không cần đi theo con đường tà đạo. Ta sẽ không cấy ghép.”

Phượng Dao im lặng một lúc rồi nói: “Ta là bất tử dân ở Côn Lôn. Từ đạo hữu có ơn với bất tử dân, vì vậy ta có chuyện cần nói với Từ đạo hữu. Bất tử dân Côn Lôn chúng ta trở thành bất tử dân chính là vì chúng ta tu luyện na pháp. Nhưng na pháp mà bất tử dân tu luyện tuyệt đối không phải na pháp mà sáu vị na tổ truyền thụ, mà càng cổ xưa hơn.”

Từ Phúc cười lạnh nói: “Chắc Phượng Dao cô nương định nói na pháp không phải cạm bẫy? Nếu không phải cạm bẫy, vì sao Na Lý lại có thể chém động thiên Ngọc Trì của ngươi?”

Phượng Dao cứng họng, không nói nên lời.

Từ Phúc phất tay áo, quay người rời khỏi: “Phượng Tiên Nhi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp cố nhân.’

Tiểu Phượng Tiên vội vàng vẫy tay với Thanh Loan, bám theo bước chân hắn.

Thanh Loan đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, tức giận nói: “Tiểu thư, ngươi tốt bụng khuyên nhủ, hắn lại bảo thủ, chẳng chịu nghe.”

Bình Luận (0)
Comment