Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 529 - Côn Lôn 2

Hào quang phù văn Thiên đạo không ngừng lóe lên, ý chí Thiên đạo khủng khiếp vặn vẹo suy nghĩ mọi người.

Từng luồng uy thế Thiên đạo khủng khiếp giáng xuống từ không trung, đánh về phía ngọn núi bên dưới, nơi đó là dãy núi Côn Lôn.

Trong lòng hắn vừa hoang mang vừa sợ hãi, bầu trời xung quanh bị thần thông oanh kích không ngừng tan vỡ, từng luồng chấn động thần thông đập lên người hắn, khiến hắn như bèo dạt mây trôi, lúc nào cũng có thể mất mạng, tan thành tro bụi.

Đột nhiên một quả chuông bay tới, phát ra tiếng động khổng lồ, ngăn cản sấm sét gió bão của Thiên Khất Thượng Thần. Ngàn vạn tia sét múa lượn bên ngoài quả chuông, dày đặc tới khó tả, khủng khiếp không gì sánh được!

“Cung chủ, tế pháp bảo ra, mau tế pháp bảo ra!”

Một con rắn lớn hai sừng trắng đen rủ xuống trong quả chuông, lo lắng kêu to với hắn: “Chúng ta giết ra ngoài!”

Tiếng chuông xao động, phá tan cơn bão sấm sét kia, một vùng trời hóa thành tăm tối, trong bóng tối đột nhiên có con mắt khổng lồ mở ra, trong mắt có vô số Thiên hỏa phun tào, tụ tập thành thần quang khủng khiếp giáng xuống!

Con rắn lớn đột nhiên há to miệng, trong miệng bay ra hàng trăm pháp bảo, lao ào ào tới, nghênh tiếp quái nhãn trên bầu trời. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, từng món pháp bảo đã bị hào quang mà quái nhãn bắn ra đánh rơi.

Con rắn kêu rên, mới ngăn cản một đợt đã bị chấn động tới mức khí huyết bất ổn, tức giận nói: “Cung chủ, mau tế pháp bảo ra!”

“Tuy không biết chuyện gì đang diễn ra, tuy không biết bọn họ là ai, nhưng hình như bọn họ đang cứu mạng ta.”

Trương cung chủ của Thượng Thanh cung không nghĩ ngợi tiếp, lập tức quát lên một tiếng, một luồng khí xanh bay ra từ sau đầu, chém về phía quái nhãn trên không trung.

Bảo vật trấn giáo của Thượng Thanh cung, Thượng Thanh tiên khí!

Trong quái nhãn khổng lồ kia dấy lên Thiên hỏa hừng hực, đang tích tụ đợt công kích thứ hai, nhưng luồng khí xanh quét tới, không gì không phá, như thần đao sắc bén, viu một tiếng cắt đôi Thiên Nhãn kia.

Cung chủ Thượng Thanh cung Trương Phú Quý thu hồi luồng khí xanh, đang định hỏi con rắn lớn và quả chuông xem có chuyện gì xảy ra, thì thấy chủ nhân quái nhãn bị đau, ngẩng cao đầu lên.

Lúc này Trương cung chủ mới thấy rõ toàn bộ chủ nhân con mắt mà mình vừa chém mù.

Đó là một Thiên thần toàn thân lấp lánh ánh lửa, như được tạo bằng Thiên hỏa, thân thể không chút máu thịt tạp chất, thậm chí không có xương cốt.

“Thiên Hỏa Thượng Thần, chủ trì sơn hỏa, hỏa hoạn, địa hỏa, lôi hỏa trong Chư Thiên Vạn Giới.”

Trương cung chủ da dầu tê dại, chỉ thấy con rắn lớn và quả chuông phóng thẳng lên trời, nghênh tiếp Thiên Hỏa Thượng Thần, con rắn kêu lên: “Trương cung chủ, chúng ta ngăn cản công kích của nó, ngươi chém mi tâm nó!”

Trương cung chủ đành bám theo bọn họ, thầm nghĩ: “Tuy hai vị huynh đài này không phải là người, nhưng đối xử với ta rất tốt. Đúng rồi, sao ta lại đấu với Thiên thần?”

Hắn không kịp nghĩ nhiều, quả chuông và con rắn lớn đã lao lên như không sợ chết. Quả chuông đi đầu, ngăn cản lôi hỏa cuồn cuộn giáng xuống!

Lôi hỏa bùng nổ, phá vỡ không gian xung quanh, đó là từng luồng chấn động của hình tượng đại đạo, lại bị uy lực hùng hồn của quả chuông dần dần đẩy ra!

Hai sừng trắng đen sau đầu con rắn sáng lên, âm dương nhị khí phun trào, tế ra từng món pháp bảo, đánh vào mặt Thiên Hỏa Thượng Thần!

Một bàn tay rực lửa vung tới, hất văng từng món pháp bảo uy lực khủng khiếp.

“Ngay lúc này!’ Quả chuông và con rắn đồng thanh hô.

Cung chủ Thượng Thanh cung Trương Phú Quý không buồn nghĩ ngợi, tế ra Thượng Thanh tiên quang, một luồng khí xanh chém thẳng vào mi tâm rực lửa của Thiên Hỏa Thượng Thần.

Cùng lúc đó, một nam nhân áo vàng cưỡi hươu trắng lao ầm ầm qua bên cạnh hắn.

Nam nhân áo vàng cưỡi hươu trắng trông như mới ba mươi, phía sau là ba con hươu trắng, bốn con sói trắng. Trên hươu trắng sói trắng đều có một nam nhân giống hệt như vậy, bộ dạng không khác gì nam nhân đi đầu, chỉ có hành động quái dị, như là con rối.

“Yển Sư?” Trương cung chủ thầm giật mình.

Nam nhân áo vàng kia chính là Chu Thiên tử, bảy bản thân sau lưng đều là con rối Yển Sư, tướng mạo giống hệt hắn, công pháp thần thông cũng giống như đúc.

Tám Chu Thiên tử đột nhiên hợp lực, tế ra một ngọn lửa rực lửa, viu một tiếng chém lên bầu trời.

Ngọn lửa rực lửa mang đầy uy lực tiên đạo, chém về phía thần linh Thiên Thủy Thượng Thần.

Thiên Thủy Thượng Thần hất tay ra, nghênh tiếp lưỡi đao tiên gia kia, thủy hỏa gặp nhau, sương mù lan tỏa ngập trời.

Trong làn sương đó, Thiên Sương Thượng Thần há miệng, hun ra sương giá, đóng băng cả thiên địa, lạnh lẽo tới mức khó tả, vô số băng chùy băng kiếm như cơn mưa phủ kín đất trời, chém về phía bọn họ.

Trên bầu trời lại có từng khối thịt rơi xuống, mỗi viên đều lớn như núi, rơi tới giữa không trung lại hóa thành con mắt mở ra, ánh mắt chiếu lung tung, đánh khắp bốn phương tám hướng, thậm chí không buông tha cho những người đang bỏ chạy trên Thần Kiều.

Ngay lúc này một Thanh Loan bay tới, vẫy cánh chim, xuyên qua từng quái nhãn.

Cùng lúc đó lại có một con Phượng Hoàng bảy màu xuyên qua lòng bàn tay của Thiên Tình Thượng Thần. Phượng Hoàng hét dài một tiếng, mổ mù từng còn mắt trên thân thể chi chít mắt của Thiên TÌnh.

Phượng Hoàng bảy màu bị một bàn tay đánh trúng, miệng hộc máu, vừa xoay vòng vòng vừa bay thẳng đi, đang hoa mắt chóng mặt thì đập vào một người khổng lồ.

Người khổng lồ kia lấp lánh ánh kim, đang chậm rãi đứng dậy, cao lớn nguy nga, sau lưng lơ lửng một điện thờ, trong điện thờ có khí hương hỏa nghi ngút, khí hương hỏa tạo thành dải băng nặng nề lơ lửng.

Người khổng lồ vàng kim tế ra đủ loại pháp bảo, tọa thành khu vực Hi Di, pháp lực cuồn cuộn.

Phượng Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy người khổng lồ hoàng kim có gương mặt Hứa Ứng, thầm nghĩ: “Nếu Hứa công tử trắng trẻo như người này, chắc sẽ khá điển trai.”

Lúc này cô mới chú ý tới, bốn phía có từng kim nhân dồn dập khởi động, sừng sững trên không, trong một dải sơn hà, đứng khắp bốn phương tám hướng.

Một nam nhân áo đen đai đỏ lơ lửng trong dãy núi, đột nhiên núi non đảo ngược, trấn áp màn trời, đè xuống đám Thiên thần.

Những kim nhân kia theo vị nam nhân cao lớn này cùng chém giết, trong lúc nhất thời bầu trời như đổ máu, tứ chi rơi rụng.

Phượng Tiên Nhi hóa thành thiếu nữ, phi thân tới, bay xuyên qua dãy núi, tới lúc bay khỏi Thần Châu đại địa mà Cửu Đỉnh biến thành lại thấy trên bầu trời có năm động thiên lơ lửng, thiếu nữ áo xanh Phượng Dao với mái tóc dài phất phới sau lưng, bố trí lĩnh vực ngũ tiên, ngón tay ngọc ngà chỉ non chỉ nước, định kéo Thiên Điều Thượng Thần vào thế gian quyết chiến.

Phượng Tiên Nhi đang định hỗ trợ, đột nhiên nghe tiếng vang trầm trầm, như đập vào trong lòng, chấn động tới mức cô đau đớn khó tả.

Cô nhìn theo tiếng động, nhưng lại thấy bầu trời bị ép sập, tiên ấn treo cao trên trời rơi xuống, ép lên một nam nhân áo vải.

Dưới tiên ấn, phù văn tiên đạo đã tỏa sáng hoàn toàn, tiên uy càng ngày càng nặng nề, thậm chí ép tới mức dãy núi Côn Lôn bên dưới trầm xuống!

Đột nhiên hai mươi tư vầng trăng sáng xung quanh nam nhân áo vải cùng chặn đứng tiên ấn, núi non trong vầng trăng dao động, nước hồ sôi trào, hóa thành hào quang chiếu rọi từ ánh trăng.

Bình Luận (0)
Comment