Biển lửa xao động sau lưng thiêu niên, di chuyển theo thân hình của y, tiên hỏa rực rỡ không ngừng chảy vào trong động thiên, ngay cả thần vương phẫn nộ do tiên hỏa tạo thành cũng bị hút sạch vào động thiên.
Lục Ngô quan sát cẩn thận, chỉ thấy vị thần vương phẫn nộ kia không tiêu tán mà vẫn đứng trong tiên hỏa.
“Nhóc họ Hứa vô tình luyện hóa tiên hỏa động thiên thành hóa thân phẫn nộ của mình.”
Hứa Ứng thầm kinh hãi: “Ngay cả luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ cũng không thể làm được như vậy! Có lẽ cường đại như ta mới có thể làm tới bước này. Lúc thằng nhóc họ Hứa này chạy khỏi Côn Lôn hắn mới là một đứa bé yếu ớt. Sau khi hắn ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Ứng thu liễm lửa giận hừng hực, cất trong động thiên Giáng Cung, rảo bước đi về phía Lục Ngô, hạ giọng nói: “Thù trấn áp hơn bốn ngàn năm, thù hủy diệt quê hương, không báo thề không làm người!”
Sau lưng y, động thiên Giáng Cung khổng lồ di chuyển theo thân hình y, phát ra tiếng nổ trầm trầm. Tiên hỏa hừng hực như Yển Nguyệt tiên lô, ngọn lửa phát ra tiếng gầm huyền ảo như lời thì thầm của tiên đạo.
Tòa động thiên này là năm xưa Hứa Ứng vận dụng tổ pháp mở ra, luyện chín thành một, đạt tới cực hạn, mở động thiên là thấy được Giáng Cung.
Lúc trước trên Côn Lôn sơn, Na Phàm tế ra tòa động thiên này, na tu thấy động thiên đều phải cúi lạy, miệng gọi na tổ!
Có thể thấy tòa động thiên Giáng Cung này đáng kinh ngạc tới mức nào!
Lúc này cảm ứng giữa động thiên Giáng Cung và y càng ngày càng mật thiết, càng ngày càng chặt chẽ, nối liền với huyết mạch, liên kết chặt chẽ cùng khí tức của y.
Đột nhiên chỉ nghe một tiếng ong ong vang lên, sau lưng Hứa Ứng lại có từng tòa động thiên Giáng Cung bay ra, động thiên rực rỡ treo trên bầu trời.
Bốn tòa động thiên này là động thiên Giáng Cung mà y mở trong kiếp này, vốn dĩ Hứa Ứng còn cho rằng mình mở động thiên tới mức cực kỳ hoàn mỹ, nhưng so với động thiên Giáng Cung kia vẫn kém hơn không biết bao nhiêu lần.
“Viu!”
Bốn tòa động thiên Giáng Cung xoay quanh động thiên khổng lồ kia, đột nhiên từng tòa nối tiếp nhau, dung hợp với động thiên khổng lồ kia.
Khi Hứa Ứng đi tới trước mặt Lục Ngô, năm tòa động thiên đã sáp nhập, hòa làm một thể, động thiên còn lại càng rực rỡ.
Hứa Ứng tâm niệm máy động, sau lưng hiện lên khu vực Hi Di, tòa động thiên Giáng Cung xoay tròn, dung nhập vào khu vực Hi Di, treo phía sau Tâm Thất tiên sơn, rực rỡ như Yển Nguyệt tiên lô, Tâm Thất tiên sơn như trong lò lửa.
Y cảm thấy trái tim của mình đập càng lúc càng hùng hồn, trái tim cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Tiên dược tâm lực cuồn cuộn trào ra từ động thiên này, không ngừng dung luyện trong động thiên, luyện vào khí huyết của mình!
Khí huyết vận hành, y cảm thấy lực lượng của bản thân liên tục tăng cường chỉ cần động thiên Giáng Cung vận chuyển một chút thôi, lực lượng như tăng vọt lên mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần.
Khi động thiên Giáng Cung ngừng vận chuyển, lực lượng vượt trội đó mới từ từ thối lui.
Giờ phút này cho dù không dùng Nguyên Đạo Tinh Tụy, chỉ dựa vào động thiên Giáng Cung y cũng có thể luyện hóa tiên dược tâm lực.
“Lục Ngô, đưa ta về Ngọc Châu phong, ta phải từ giã Tây Vương Mẫu.” Hứa Ứng nói.
Lục Ngô nghe vậy thầm giật mình nói: “Ngươi định đi à? Đi đâu? Ngươi là bất tử dân của Côn Lôn, là con cháu Hứa gia ở Ngọc Hư phong, nơi này là nhà của ngươi, sao ngươi lại đi?”
“Ta phải báo thù.” Hứa Ứng lạnh nhạt đáp, nói nhẹ như mây khói.
Y phải báo thù.
Báo thù những kẻ trấn áp giam cầm mình, báo thù những người bố trí vận mệnh của mình, báo thù những tên cắt đứt thân thể cướp đoạt bí tàng của mình, báo thù chư thần Thiên đạo ngồi trên cao chót vót kia!
Ở lại Côn Lôn chỉ là được Tây Vương Mẫu che chở, không cách nào báo thù rửa hận!
Lục Ngô chở y hóa thành một luồng hào quang bay thẳng về phía Ngọc Châu phong.
Dao Trì, Ngọc Châu phong; Hứa Ứng gặp Tây Vương Mẫu, vị Thần mẫu này tiếp xúc với thần thức của y, biết ý chí của y rất cứng rắn, đã quyết định thì không cách nào lay chuyển, vì vậy nói: “Tiên giới sẽ lại ra tay với Côn Lôn, ta cần mượn lực lượng của tiên tử, dịch chuyển Côn Lôn tới thế giới khác, tránh Tiên giới truy kích. Cô ấy không thể theo ngươi về Nguyên Thú.”
Hứa Ứng thất vọng mất mát, nói: “Tiên tử có còn là Nguyên Vị Ương không?”
Tây Vương Mẫu nói đầy ẩn ý: “Cô nhóc ấy khác với ngươi, ngươi là cả đời này chưa bao giờ chết, ngươi của bốn mươi tám ngàn năm trước cũng là ngươi bây giờ. Cô ấy thì khác, Nguyên Vị Ương là cô ấy, nhưng cô nhóc ấy không chỉ là Nguyên Vị Ương.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Sắp phải chia lìa, liệu có thể gặp một lần không?”
Tây Vương Mẫu gật đầu.
Hứa Ứng gặp lại Nguyên Vị Ương, vị nữ tiên này đã cường đại không kém gì Tây Vương Mẫu, đạo văn tiên gia lượn vòng quanh cô, phát ra tiếng leng keng.
Trong cơ thể cô có tiên quang lan tỏa, tiên khí mờ ảo.
Thần thức của cô kết nối với Chư Thiên Vạn Giới, Nguyên Thần ngồi ngay ngắn sau lưng, hùng vĩ vô biên, như thần linh bằng ngọc thạch.
Con mắt cô nửa khép nửa mở, ẩn chứa tiên quang.
Phong ấn ngăn động thiên của Côn Lôn kết nối với Tiên giới đã được cô mở ra, nữ tiên tắm trong năng lượng Tiên giới, cường đại, tinh khiết như đạo, dường như không có tình cảm của nhân loại.
Ngay khoảnh khắc thấy vị tiên nữ này, Hứa Ứng đã biết Tây Vương Mẫu nói không sai, vị tiên tử này không chỉ là Nguyên Vị Ương. Cô còn là Phượng Tiên Nhi hay Yến Bảo Nhi.
Ngoài ra, cô còn là không biết bao nhiêu chuyển thế khác.
Cô là tiên tử trên giới cao xa, cô không dính bụi trần, đạo tâm thông suốt không vướng bận.
Một tiên tử như vậy, liệu có tình cảm phàm nhân hay không?
Hứa Ứng chần chừ một chút rồi quay người đi khỏi.
Nguyên Vị Ương mở mắt, há miệng định nói nhưng cuối cùng không thốt lên thành lời, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn y xuống núi.
“Ta đã nhớ lại quá khứ, nhưng chàng vẫn chưa nhớ ra.” Cô thầm nhủ trong lòng.
Hứa Ứng gọi Ngoan Thất và quả chuông, đi vào Thiên Dung thành trên Ngọc Châu phong, tòa thành này chính là thần thành có Châu thụ, ở bên kia vách núi, vốn là nơi ở của vũ nhân.
Nhưng bây giờ vũ nhân đã chết hết, nơi này cũng trở thành trống rỗng.
Tiên thảo màu tím bị treo ngược bên ngoài thành, thi thoảng lại có một ánh roi không biết từ đâu quất tới, bộp một tiếng đánh lên người tiên thảo màu tím, quất tới mức cỏ mộ phần run rẩy.
Hứa Ứng cúi người nói: “Châu Thụ đạo huynh, có thể nể chút tình mọn không?”
Châu Thụ dừng tay, buông tiên thảo màu tím xuống.
Tiên thảo màu tím lảo đảo bay tới, nằm nhoài trên người con rắn, hoàn toàn bất động.
Cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ngoan Thất mang bọn họ xuống núi, đi ra ngoài dãy núi Côn Lôn, vừa tới dưới núi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thái thượng trưởng lão, quả nhiên ngươi vẫn ở Côn Lôn.”
Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một thiếu nữ đứng ở đằng xa, thanh tú động lòng người, trên cổ tay treo quả chuông vàng, đang vẫy tay với bọn họ.
Sau đầu cô gái đó là một vầng trăng sáng, giữa vầng trăng là một tòa kiếm môn.
Hứa Ứng đi tới, kinh ngạc nói: “Thời môn chủ, cô chưa đi à?”