“Chẳng qua da vẫn hơi đen.” Thời Vũ Tình nghĩ thầm.
Hứa Ứng giơ tay nắm lấy gương mặt Thời Vũ Tình, ra hiệu cho cô đừng cử động.
Thời Vũ Tình trợn trừng hai mắt, chỉ thấy đôi tay Hứa Ứng nắn qua nắn lại trên mặt mình, không biết y làm cái gì, trái tim lại đập thình thịch loạn nhịp.
Đúng lúc này, đột nhiên tượng thần viu một tiếng bay lên, mụ già Na Bành xuất hiện trước mặt hai người, âm trầm nói: “Các ngươi trốn ở đây, tưởng lão thân không phát hiện chắc? Cẩu nam nữ, mau xưng tên!”
Hứa Ứng vội vàng che trước Thời Vũ Tình, lớn tiếng đáp: “Tại hạ tông chủ Vô Cực tông Cố Phi Ngư! Đây là tiện nội, tiểu nương tử nhà ta. Mụ già kia, lúc ở Côn Lôn ta đã thấy ngươi dùng tiên đan lừa gạt mọi người phi thăng, thật ra là vì tiên dược trong cơ thể bọn họ!”
Na Bành vóc dáng thấp bé, già nua tới đáng sợ, cười khanh khách lên thành tiếng, tiên khí trong cơ thể hóa thành hai con rắn lớn một đen một trắng, hai con rắn một trái một phải bao vây quanh Thời Vũ Tình và Hứa Ứng, nâng lên không trung, đưa tới trước mặt Na Bành.
“Tiên đan là tiên đan thật sự, chẳng qua lão thân cho thêm chút được liệu trong tiên đan thôi.”
Na Bành nhếch miệng, để lộ hàm răng lưa thưa màu vàng đen, cười khà khà nói: “Lão thân bị đám nhãi con ấy truy sát, định cướp lấy động thiên Nê Hoàn cung trên người lão thân. Ngươi là tông chủ Vô Cực tông, vậy thì dẫn ta tới gặp tiên khí của Vô Cực tông các ngươi đi, lão thân muốn liên lạc với tiên nhân Vô Cực tông ở Tiên giới!”
Thời Vũ Tình da đầu tê dại, run rẩy nói: “Na tổ muốn gặp tiên nhân Vô Cực tông ta làm gì?”
“Làm gì ư?”
Na Bành buong hai người xuống, cười nói: “Đương nhiên là bẩm báo lên Tiên giới. Năm xưa lão thân vì Tiên giới, vì bắt đại ác nhân nên tự chém tu vi, đi xuống hạ giới. Lưới trời tuy thưa nhưng cuối cùng đại ác nhân cũng sa lưới. Bọn lão thân bị nhốt dưới hạ giới, không thể không luyện hóa tiên dược trong động thiên của đại ác nhân để kéo dài mạng sống!”
Hứa Ứng thầm giật mình: “Ta chính là đại ác nhân đó!”
Na Bành hung hăng nói: “Bây giờ lão thân đã tới bước đường cùng, cái lũ cấp trên đó không cho chút lợi lộc, chẳng lẽ không sợ lão thân phơi bày toàn bộ chuyện tốt bọn chúng đã làm à? Dẫn đường!”
Mụ nghiêm nghị nói: “Tới gặp tiên khí của Vô Cực tông các ngươi!”
Hứa Ứng và Thời Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau, đành đi về phía Kim điện trên Thái Sơn Vô Cực tông, thầm nghĩ: “Tiên khí ở đâu? Làm sao chúng ta biết tiên khí ở đâu.”
Hứa Ứng nháy mắt mấy cái: “Hơn nữa cho dù tìm được tiên khí, tiên khí cũng không nhận ra tên Cố Phi Ngư ta.”
“Ngoài ra Vô Cực Tiên Ông từng gặp ta.”
Lòng bàn tay Hứa Ứng ứa mồ hôi lạnh, sau khi giết chết Cố Phi Ngư, Vô Cực Tiên Ông mượn kim triện tiên lục tạo thành hóa thân, bị y phong ấn, ném cho côn trùng ăn.
Cho dù y có thể lừa gạt tiên khí của Vô Cực tông, sau khi Na Bành gặp Vô Cực Tiên Ông, y cũng bị vạch trần.
“Bây giờ làm gì đây? Ra tay đánh lén?’
Hứa Ứng đi trước dẫn đường, ánh mắt nhấp nháy, nếu ra tay đánh lén, dựa vào thần thông hiện tại của y và tâm lực gia trì của động thiên Giáng Cung, chắc chắn có thể làm Na Bành bị thương.
Bây giờ y đã thức tỉnh ký ức lúc ra biển, nhớ lại một số thần thông cổ xưa, đã có thể chống lại một số cường giả. Nhưng muốn giết chết na tổ, cho dù là na tổ đang bị thương, y vẫn khó mà làm được.
Sáu vị na tổ tuy là kẻ giả mạo nhưng lại là tiên nhân hạ phàm, gặt hái người trong thiên hạ không biết bao nhiêu vạn năm, tích lũy không biết bao nhiêu tiên dược lục bí.
Động thiên của na tổ có thể luyện hóa hoàn toàn tiên dược, xét riêng điểm này thì tu vi của sáu vị na tổ cao tới mức không ai bằng; ngay cả đám khách câu cá cũng không bằng bọn họ.
Nếu hôm đó, Từ Phúc không đánh trọng thương sáu vị na tổ, chỉ e năm mươi ba khách câu cá liên thủ cũng chết sạch dưới tay bọn họ!
Đột nhiên, chỉ nghe một giọng nói hùng hồn vang lên: “Na Bành, ngươi giả mạo na tổ, lừa đời lấy tiếng, gặt hái người trong thiên hạ, đáng tội gì?’
Lại có một giọng nói vang lên, là giọng nữ, cười nói: “Trong Côn Lôn ngươi là na tổ cao quý, hưởng thụ tế lễ của người trong thiên hạ, ngồi trên ghế cao xa, vô số người tôn ngươi là tổ, chỉ e tiên nhân còn không khoái hoạt bằng ngươi. Ngươi có nghĩ lại có ngày biến thành chó nhà có tang thế này không?”
Lại có một giọng nói vang lên: “Giao động thiên của na tổ ra đây, chúng ta tha cho ngươi một con đường sống.”
Mặt mo của Na Bành âm trầm bất định, cười khà khà nói: “Ba tên tiểu quỷ đừng ngoài vạn dặm truyền âm, định dùng phép khích tướng ép lão thân bại lộ vị trí, đúng là khinh thường ta.”
Sắc mặt mụ hóa thành hung ác, nói: “Nhưng ba tên nhãi nhép đã bại lộ vị trí của mình, bọn chúng tách ra. Tuy lão thân bị trọng thương, nhưng diệt trừ một trong số các ngươi thì không thành vấn đề!”
Mụ đột nhiên bay lên không trung, biến mất không còn tăm hơi, giọng nói vang lên từ đằng xa: “Hai người các ngươi mau tới chuẩn bị tiên khí, ta đi một chút rồi về!”
Hứa Ứng thở phào một tiếng, lập tức dùng thần thức truyền âm: “Thất gia, ngài chuông, ta chính là tông chủ Vô Cực tông Cố Phi Ngư, Thời Vũ Tình là vợ ta. Na tổ Na Bành sẽ tới ép chúng ta đi tìm tiên khí trấn giáo của Vô Cực tông, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Trong kim điện phía trước, quả chuông và Ngoan Thất nghe vậy lập tức hiểu ý y, biết Hứa Ứng và Thời Vũ Tình bị bức ép. Quả chuông vội vàng nhìn sang phía Ngoan Thất, nói: “Thất gia, làm sao bây giờ?”
Ngoan Thất nhanh chóng đọc qua điển tịch Vô Cực tông rồi nói: “Ta vừa đọc được ghi chép trong Vô Cực tông, bên trong nói về tiên khí trấn giáo của Vô Cực tông, để ta tìm xem... tìm thấy rồi!”
Hắn vội vàng dùng thần thức truyền âm nói: “Tông chủ, tiên khí trấn giáo Vô Cực tông là Vô Cực đồ, bảo vật này đang được thờ cúng ở Phong Thiện đài trong Vô Cực tiên các!’
“Phong Thiện đài”
Hứa Ứng vội vàng bay lên không trung, nhìn bốn phía xung quanh, tìm được vị trí Phong Thiện đài, quả nhiên ở nơi đó có một căn lầu các.
Đột nhiên trên bầu trời đêm lóe lên hào quang, ngoài vạn dặm, bầu trời như lửa đốt.
Hứa Ứng nhìn theo, chỉ thấy trên bầu trời cách xa vạn dặm đột nhiên xuất hiện một hào quang động thiên khổng lồ, rực rỡ không gì sánh được, như một vầng thái dương đột ngột hiện ra, xung quanh động thiên là Hỗn Độn hải!
Hỗn Độn mênh mông, biển cả treo trên bầu trời, hai con rắn lớn uốn lượn rủ xuống từ trong động thiên, một đen một trắng, được động thiên chiếu rọi, trở nên chân thực không gì sánh được, từ trên bầu trời đánh xuống!
Bầu trời phía ngoài vạn dặm rung chuyển, cho dù ở trên Thái Sơn, đám người Hứa Ứng cũng có thể cảm nhận được một luồng chấn động rung chuyển tâm linh lan tới!
Na Bành tìm thấy khách câu cá truy sát mình, đang giao thủ với đối phương!
Hứa Ứng biết chuyện rất khẩn cấp, tiếp tục hỏi: “Vô Cực đồ là pháp bảo của vị sư tổ nào?”
Thần thức của Ngoan Thất đáp lại: “Vô Cực Tiên Ông!”
“Quả nhiên là hắn!”