“Được!”
Trúc Thiền Thiền đáp ứng cực kỳ sảng khoái: “Ta sẽ bớt tham ô một chút, bù vào bằng Hạo Kinh.”
Người khổng lồ kia thân là quan Tư khấu, nghe nói câu này thanh Thiên Tru kiếm trong tay giật giật, không nhịn được muốn chém người, thầm nghĩ: “Phạm quan nói sẽ bù vào bằng Hạo Kinh ngay trước mặt ta, ta có nên thực thi pháp luật không? Hay mở một mắt nhắm một mắt?”
Một lúc lâu sau, hắn quyết định mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này giữa thiên địa bỗng có một chấn động khó hiểu lan tỏa, cứ như chấn động thời không, hết sức kỳ dị.
Trúc Thiền Thiền, Ngoan Thất đi ra bên ngoài, đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng chỉ thấy bầu trời phương tây tràn ngập hào quang, tiếp đó hàng trăm phượng hoàng bay lượn, xoay quanh không trung.
“Là Côn Lôn.”
Một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ, Ngoan Thất quay đầu lại thấy là Khương Tề Khương Thái sư.
“Côn Lôn rời khỏi thế giới Nguyên Thú, lần sau gặp lại Côn Lôn chắc cũng phải ba ngàn năm.”
Khương Thái sư phiền muộn nói: “Nhưng thân là luyện khí sĩ, cho dù tu luyện tới Phi Thăng kỳ cũng chỉ có một lần ba ngàn năm. Côn Lôn cũng giống phi thăng, cả đời luyện khí sĩ chỉ gặp được một lần...”
Ngoan Thất nói: “Có lẽ sẽ không, lần này Côn Lôn rời khỏi thế giới Nguyên Thú nhanh như vậy là vì có tiên tử dùng pháp lực hùng hồn dịch chuyển Côn Lôn tới chư thiên thế giới khác. Cô ấy có thể đưa Côn Lôn đi, thế thì chắc chắn cũng có thể đưa Côn Lôn trở về.”
Khương Thái sư sắc mặt kinh hãi: “Thế gian còn có nhân vật như vậy? Người này là ai?”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Dãy núi Côn Lôn.
Thiên địa vặn vẹo, thời không nghiêng ngả, dần dần lặn xuống vực Thương Ngô.
Cùng lúc đó, Chư Thiên Vạn Giới như những viên minh châu lớn lớn nhỏ nhỏ treo trên bầu trời dãy núi Côn Lôn.
Trong một Chư Thiên thế giới, đỉnh núi cao nhất Côn Lôn đã từ từ hé lộ!
Côn Lôn, sắp giáng lâm!
Nguyên Vị Ương ngồi ngay ngắn trong Thần Kiều, mãi tóc dài phất phới trải dài như dải lụa sau lưng, tiên quang lấp lánh phía sau cô.
Thiếu nữ nhìn về phía thế giới Nguyên Thú, thời không Côn Lôn bắt đầu vặn vẹo, mà nhìn từ góc độ của cô lại là thế giới Nguyên Thú vặn vẹo.
“Quá khứ lưu ký ức, tương lai còn hy vọng.”
Cô ngâm khẽ một câu, hạ giọng nói: “Hứa quân, tương lai gặp lại!”
Thiên địa ầm ầm rung chuyển, dãy núi Côn Lôn tăng tốc lặn xuống vực Thương Ngô, khoảnh khắc sau trong thời không của một thế giới khác, dãy núi Côn Lôn bất ngờ hiện ra trước mắt người đời.
Trên bầu trời, Chư Thiên Vạn Giới dồn dập biến mất, không còn vết tích.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Cửu Nghi sơn, Hứa Ứng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phương tây, nơi đó có hào quang như hàng trăm phượng hoàng hạ xuống, nhưng không bao lâu sau đã biến mất.
Hứa Ứng thu ánh mắt, nhìn về phía ngôi mộ hoang của Chu Tề Vân, A Phúc ngốc nghếch bắt chéo hai chân, nằm trên mộ, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó đã khô vàng.
Trên đầu A Phúc ngốc nghếch vẫn có cái lỗ lớn, trong não rỗng tuếch, chỉ có một vầng sáng.
Nếu là người khác thì đã chết từ lâu, nhưng hắn vẫn còn sống sót.
“Côn Lôn đi rồi.”
Hứa Ứng đã tới Cửu Nghi sơn mấy hôm, ngươi che giấu vết tích ở đây, tránh né truy sát của tam đại cao thủ tuyệt đỉnh Na Bành, nông dân và tiều phu.
Trong mấy ngày lẩn trốn vừa rồi, y đã điều khiển hai đại động thiên na tổ không ngừng luyện hóa tiên dược, luyện vào trong thân thể mình.
Tiên dược của động thiên Nê Hoàn cung tới từ Hỗn Độn hải, có thể gia tăng hoạt tính thân thể, cường hóa cơ thể. Tiên dược của động thiên Giáng Cung lại tăng cường tâm lực, về mặt lực lượng là gia tăng lực lượng, về mặt hồn phách là gia tăng hồn lực.
Không chỉ có vậy, lực lượng nhận được từ luyện hóa tiên dược còn có thể gia cố đạo tượng, khiến đạo tượng trở nên rõ ràng thêm, uy lực tăng cường.
Lực lượng của tiên dược cực kỳ thuần túy, có thể khiến đạo tượng trở nên chân thực hơn, gần như tiên đạo.
Mấy hôm nay Hứa Ứng tồn tưởng các loại đạo tượng thần thông Bất Chu Sơn, Bát Hoang Luyện Nhật Lô, Loạn Tinh Hải, Táng Đạo Uyên, không ngừng tôi luyện đạo tượng, đề phòng bất trắc.
Thu hồi được hai động thiên na tổ khiến thực lực của y tăng cường cực lớn, nhưng sử dụng hai động thiên này cũng cực kỳ quan trọng.
“Chu đạo hữu, ta đã là na tiên.”
Hứa Ứng sắc mặt bình tĩnh, nói với mộ phần bên dưới A Phúc ngốc nghếch: “Bây giờ ta có thể thi triển địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, hóa thành một vùng tiên cảnh. Trong tiên cảnh đó thân thể và lực lượng của ta đã đạt tới cảnh giới tiên nhân. Ta còn mạnh hơn ngươi năm xưa.”
A Phúc ngốc nghếch nghi hoặc gãi đầu một cái, đứng dậy nhìn ngôi mộ hoang bên dưới, bấy giờ mới biết không phải y đang nói chuyện với mình.
“Nhưng trong lòng ta, ngươi vẫn là người mạnh nhất.”
Hứa Ứng nói: “Thực lực của ngươi chỉ bị hạn chế vì hoàn cảnh của ngươi năm xưa, nếu ngươi sống tới bây giờ, chắc chắn thực lực của ngươi sẽ cao hơn. Ta cảm thấy ngươi có thể trở thành một trong những người mạnh nhất đương thời.”
A Phúc ngốc nghếch xoay người lại, nhìn chằm chằm vào ngôi mộ với vẻ không phục.
Hứa Ứng nói: “Trên cõi đời này, hay nên nói là từ xưa đến nay không mấy ai khiến ta bái phục, nhưng ngươi là một trong số đó. Cho dù bây giờ ta đã cường đại tới cực điểm, nhưng trong lòng ta ngươi vẫn là cường giả.”
“Hứa quân, ta thì sao?”
A Phúc ngốc nghếch đột nhiên mở miệng nói: “Ta chuẩn bị suốt hai ngàn năm, trong thời điểm tận thế của luyện khí lại khuấy động phong vân thiên hạ, làm dấy lên đại loạn âm dương, khiến thiên địa bị phong ấn tái hiện, mở cửa Côn Lôn, vạch trần lục tổ, đả thương nặng nề đám khách câu cá, khiến uy danh của na pháp mất sạch, tái hiện thịnh thế cho luyện khí! Ta một mình độ kiếp, đối đầu với thiên khiếp đã hơn bốn vạn năm không ai qua nổi. Ta có trí tuệ thông tiên mà không xứng với một câu bái phục của Hứa quân hay sao?
Hứa Ứng có vẻ hoàn toàn không ngạc nhiên khi hắn mở miệng nói được. Y đáp: “Từ đầu tới cuối ngươi chưa từng thoát khỏi ám ảnh về ta, cũng chưa từng thoát khỏi khống chế của ta, còn cho rằng na pháp là tà ma ngoại đạo, nhất định phải hủy diệt, có gì đáng để ta bái phục? A Phúc, ta mới là chủ nhân của lục đại động thiên na tổ, lục đại động thiên đều do ta mở! Bây giờ...”
Y nhìn thẳng vào A Phúc, hỏi thẳng: “Ngươi còn cho rằng mình phá pháp môn gặt hái thế nhân hay không?”
A Phúc ngốc nghếch nhìn hai đại động thiên na tổ sau lưng y nói: “Hứa quân, động thiên na tổ mà ngươi lấy được có thể chặt đứt động thiên của người khác, đúng không?”
Hứa Ứng nghe vậy khẽ run rẩy, gật đầu một cái.
A Phúc ngốc nghếch cười ha hả nói: “Thế thì đúng rồi. Ngươi có thể cắt đứt động thiên của mọi người trong thiên hạ, đối với ngươi thì người trong thiên hạ có khác gì đồ ăn? Ngươi có thể không cắt, nhưng người khác giết ngươi, dùng động thiên của ngươi vẫn có thể gặt hái người trong thiên hạ! Na pháp xưa nay vốn không phải pháp môn chân chính mà là dụng cụ để gặt hái người trong thiên hạ.”
Hứa Ứng ngớ người.
A Phúc ngốc nghếch lại nằm xuống trên mộ, ánh mắt buồn bã nói: “Hứa quân, ngươi nên khâm phục ta chứ không phải con quỷ đã chết trong mộ.”