Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, nhớ tới Kim Bất Di.
Năm xưa Đông Nhạc lệnh cho bộ xương Kim Ô đặt quả trứng của mình trước cửa nhà Hứa Ứng, chắc có người chỉ điểm, lén lút lợi dụng tình cảm của Hứa Ứng đối với Kim Bất Di để sau này Hứa Ứng lấy Dao Trì tiên thủy cho mình.
Nhưng nếu Đông Nhạc không làm như vậy, Hứa Ứng của thời đó cũng không thể trở thành luyện khí sĩ cường đại.
Không có Kim Bất Di, khi đó Hứa Ứng chỉ là một phàm nhân bị người giám sát thao túng.
Chính vì có Kim Bất Di bám sát theo Hứa Ứng, bất di bất dịch, không ngừng tìm lại tiểu chủ nhân Hứa Ứng, không ngừng đối đầu với người giám sát, vì vậy Hứa Ứng mới có cơ hội tu luyện, mới có cơ hội trưởng thành, để về sau lật ngược tình thế, chôn mầm mống cho mai sau!
Có thể nói, nếu không có chuyện Đông Nhạc tặng Kim Bất Di cho Hứa Ứng, cũng không có Hứa Ứng ngày hôm nay.
“Ai đã nói với ngươi Dao Trì tiên thủy có thể cứu ngươi?” Hứa Ứng dò hỏi.
Đông Nhạc đáp: “Một bà đồng biết xem bói.”
Hứa Ứng kinh ngạc, Đông Nhạc lại đi hỏi bà đồng? Bà đồng có thể đoán mệnh cho một Thiên thần nguyên thủy, còn chỉ cho hắn làm sao để phục sinh bản thân?
Đông Nhạc nhấp nháy mắt: “Bà ta cũng giống ngươi, cũng là người bất tử.”
Hứa Ứng thầm kinh ngạc: “Bất tử như ta?”
Đông Nhạc nói: “Khác với ngươi, bà ta không bị ai giám sát chặt chẽ. Khi ta gặp bà ta, ta đang khống chế Thái Dương cung tuần tra trong cõi âm, vô tình gặp bà ta ở một nơi tên là Bồng Lai. Bà ta tính cho ta một quẻ, chỉ cho ta làm sao để phục sinh.”
“Bồng Lai?”
Hứa Ứng thầm kinh ngạc.
Y đã thức tỉnh ký ức ra biển cùng Từ Phúc, trong ký ức của y, Từ Phúc tìm đọc sách cổ, sách cổ có nhắc tới Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng, đều là tiên sơn mà Hứa Ứng mang từ Tiên giới tới.
Nhưng trong trí nhớ của Hứa Ứng lúc đó chỉ có vị trí của Phương Trượng tiên sơn, vì vậy bọn họ ra biển tìm kiếm Phương Trượng tiên sơn.
Hứa Ứng hỏi về vị trí của Bồng Lai, Đông Nhạc lắc đầu nói: “Bồng Lai tiên sơn cực kỳ thần bí, ta chỉ vô tình gặp được tiên sơn này khi đi qua cõi âm, nhờ đó mới có cơ hội tiếp xúc với bà đồng. Bồng Lai tiên sơn đã không còn ở vị trí cũ.”
Hứa Ứng thầm nghĩ: “Hình như Lâm các chủ Lâm Thiên Hoa bị Thảo gia ký sinh là người của Bồng Lai các. Liệu Bồng Lai các có liên quan gì tới Bồng Lai tiên sơn không? Rảnh rỗi nhất định phải tới Bồng Lai các xem thử!”
Đông Nhạc nói: “Ngoài ta ra còn có những thần linh nguyên thủy khác bị trấn áp, có một số chưa chết, nhưng thế nhân đã không nhớ tới bọn họ. Thế nhân chỉ biết tới thế giới Thiên Đạo, chỉ biết Thiên thần trong thế giới Thiên Đạo.”
Hắn ra khỏi Đông Nhạc cung, đứng trong vầng mặt trời lụi tàn, nhìn bộ xương Kim Ô mang dây xích kéo theo vầng mặt trời lụi tàn, chậm rãi giơ tay phải lên, trầm giọng nói: “Nếu bị lãng quên, bọn họ sẽ từ từ tiêu vong, mãi tới khi thần lực bị dập tắt hoàn toàn. Tới lúc đó kế hoạch thay thế Thiên đạo của Tiên giới cũng sẽ hoàn thành!”
Hứa Ứng nghi hoặc: “Kế hoạch thay thế Thiên đạo?”
Lòng bàn tay của Đông Nhạc bộc phát thần lực, Thiên đạo ngâm vang, tuôn trào về phía bộ xương Kim Ô.
Bộ xương Kim Ô hót một tràng dài, vẫy cánh chinh, chỉ thấy máu thịt mọc ra trên bộ xương của nó, giữa máu thịt lại có cả trái tim sinh trưởng, từ từ lấp đầy thân thể!
Cánh chim của nó dần dần đầy đặn, khí tức càng ngày càng hùng hồn, thế lửa trên người càng ngày càng hưng thịnh.
Đông Nhạc nắm giữa Thiên đạo sinh tử, phục sinh Kim Ô từ cõi tử vong.
Loại phục sinh này là thần thông Thiên đạo của hắn, không được Thiên đạo của hắn gia trì nữa là tử vong trở lại, nhưng cho dù như vậy cũng đủ khiến thế nhân chấn động!
Hứa Ứng chứng kiến cảnh tượng kinh người này, bên tai lại vang lên giọng nói của Đông Nhạc.
“Sáu vạn năm trước, Thiên kiếp của luyện khí sĩ là do kiếp số của bản thân luyện khí sĩ, cảm thiên ứng nhân, sinh ra theo thời thế. Thiện ác thị phi đều nằm trong Thiên đạo, khoảnh khắc trước khi phi thăng đã có phán quyết.”
“Ầm!”
Bên tai Hứa Ứng vang lên tiếng động kinh thiên động địa. Y vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cõi âm có vô số Hàn Nha bay tới, như ánh sao đầy trời, lao về phía vầng mặt trời lụi tàn.
Hứa Ứng thầm giật mình: “Qua một ngày rồi?”
Kim Ô vừa phục sinh vỗ cánh phi hành, trên người dấy lên chân hỏa hừng hực, kéo theo vầng mặt trời lụi tàn bay xuống bên dưới.
Hứa Ứng nhìn phía trước, một Minh Hải mênh mông đập vào mắt, tỏa ra hàn khí âm u.
Kim Ô kia kéo theo vầng mặt trời lụi tàn, chuẩn bị hạ xuống trong biển.
“Khi đó độ kiếp phi thăng chính là dựa vào kiếp số của ngươi để quyết định cường độ Thiên kiếp.”
Giọng nói của Đông Nhạc vang lên: “Sau khi thực thi kế hoạch thay thế Thiên đạo, những thần linh như chúng ta kẻ chết người bị thương, thế giới Thiên Đạo cũng từ từ hình thành, cuối cùng ngay cả Thiên kiếp cũng thay đổi.”
Hứa Ứng đột nhiên bị một luồng lực lượng hùng hồn mà lại nhu hòa đẩy ra, khi thân hình ổn định lại y đã ra ngoài vầng mặt trời lụi tàn, bồng bềnh trên bầu trời Minh Hải.
Tam Túc Kim Ô kéo vầng mặt trời khổng lồ bay thẳng qua mặt biển, làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Vô số Hàn Nha dồn dập lao vào mặt trời, dập tắt thái đương.
Kim Ô vỗ cánh, chui vào Minh Hải, giọng nói của Đông Nhạc từ xa vọng lại: “Từ đó trở đi, bắt đầu Thiên kiếp mới!”
Vầng mặt trời lụi tàn giờ đã tắt hẳn, rơi xuống biển, biến mất trong vòng xoáy.
Hứa Ứng bay trên Minh Hải không có bất cứ ánh sáng nào, lạnh lẽo thấu xương. Minh Hải dần dần khô phục bình tĩnh, mặt biển tỏa ra làn sương màu trắng, như từng cánh hoa sen.
“Bỉ Ngạn bí tàng Dũng Tuyền?”
Hứa Ứng trong lòng máy động bay về phía sương mù, nhưng xuyên qua sương mù không tới được Bỉ Ngạn ứng với bí tàng Dũng Tuyền. Y bay qua từng cánh hoa sen của làn sương, không khỏi nhíu mày, Minh Hải này cứ như vô biên vô hạn, không cách nào nhìn thấy điểm cuối.
Ở nơi này lại không có ánh sáng, chỉ có bóng tối đen kịt, chẳng biết lúc nào mới tìm thấy đường rời khỏi nơi đây.
Đột nhiên phía trước có giọng nói vang lên: “Na Tướng, hôm nay ngươi khó thoát khỏi tai kiếp, sao phải giãy dụa làm gì?”
Hứa Ứng trong lòng máy động: “Na Tướng? Na tổ nắm giữ động thiên bí tàng Dũng Tuyền?”
“Ông~~”
Sâu trong Minh Hải, một quầng sáng bộc phát, tiếp đó sóng khí mênh mông quét khắp bốn phương tám hướng, dọn sạch toàn bộ sương mù!
Sau khi sương mù tan đi, hào quang rực rỡ xuất hiện, Hứa Ứng men theo ánh sáng nhìn lại,của hỉ thấy động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ treo trên bầu trời Minh Hải.
Trong đó khiến người ta chú ý nhất là động thiên Dũng Tuyền của na tổ Na Tướng, hình dạng động thiên như hoa sen, đang không ngừng nở rộ và tiêu tan.
Sâu trong động thiên hoa sen này là minh hỏa của Bỉ Ngạn, đang cháy hừng hực, giữa ngọn lửa là Thập Nhị Trọng Lâu!
“Dị bảo trong Minh Hải Bỉ Ngạn là Thập Nhị Trọng Lâu mà trong cảnh giới luyện khí của chúng ta cũng có Trọng Lâu kỳ, cũng là Thập Nhị Trọng Lâu!”
Hứa Ứng nhìn căn lầu nằm sâu trong động thiên hoa sen, trong lòng nghi hoặc không thôi.
“Đây là trùng hợp hay có người cố ý bố trí như vậy?”