Trên đỉnh đầu hắn, trong điện thờ có phù văn Thiên đạo tự nhiên xuất hiện, không ngừng thiêu đốt như tiền giấy.
Hứa Ứng chưa bao giờ thấy loại phù văn Thiên đạo này, vội vàng ghi nhớ trong lòng, suy đoán cẩn thận.
Y cảm nhận được lực lượng lớn lao của Thiên thần nguyên thủy, thầm nghĩ: “Kế hoạch thay thế Thiên đạo chắc là diệt trừ những Thiên thần nguyên thủy như Đông Nhạc, Bắc Minh, Tây Vương Mẫu, gây dựng thế giới Thiên Đạo, dùng những Thiên thần hiện tại để thay thế. Làm như vậy thật ra là nắm Thiên kiếp trong tay mình.”
Bắc Âm Đại Đế vẫn đang tu luyện, Hứa Ứng bèn tế động thiên của mình lên, tam đại động thiên na tổ vận hành, động thiên hoa sen của bí tàng Dũng Tuyền nối liền với Bỉ Ngạn Minh Hải.
Y đứng trên Phong Đô sơn, nhìn về đằng xa, nơi tiên quang bốc lên chính là Bỉ Ngạn Minh Hải.
“Không cần nhìn, đi qua Minh Hải thì vĩnh viễn không thể tới Bỉ Ngạn Minh Hải.”
Bắc Âm Đại Đế sau lưng y nói: “Trước đây ta cũng muốn tới Bỉ Ngạn này, nhưng có đi thế nào cũng không tới nơi.”
Hứa Ứng dò hỏi: “Vậy đạo huynh làm thế nào dùng Minh Hải nhen lửa Bỉ Ngạn, luyện hóa tiên dược?”
Bắc Âm Đại Đế nhìn y một hồi, nói: “Trên người Hứa đạo hữu còn một viên Tam Sinh thạch đúng không? Viên đá này có thể hồi tưởng lại ký ức từng kiếp trước. Có lẽ đạo hữu không nhớ được nhiều chuyện trước kia, ta là đại đế của thế giới U Minh, là chí cao trong cõi âm...”
Hắn do dự một chút, tuy mình rất lợi hại nhưng nói là chí cao thì hơi khoa trương, thế là đành sửa lại: “... một trong tứ cự đầu chí cao trong cõi âm, có thể giúp ngươi phát động Tam Sinh thạch, khiến ngươi khôi phục được ký ức xa xưa hơn.”
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ, vội vàng cảm tạ.
Bắc Âm Đại Đế nói: “Thiện duyên, kết một thiện duyên mà thôi.”
Hứa Ứng lấy Tam Sinh thạch ra, Bắc Âm Đại Đế để y nằm xuống, gối lên trên đá.
Hứa Ứng nhắm mắt lại, Bắc Âm Đại Đế mang cây đèn tới, vê một ánh lửa từ trong đèn, nhẹ nhàng cong ngón tay búng ra. Hứa Ứng chợt cảm thấy trước mắt bừng sáng, ánh lửa kéo bản thân bay vun vút, không ngừng đi sâu vào dòng thời gian.
“Rầm!”
Bên tai y vang lên tiếng ánh lửa rơi xuống đất, vị trí hạ xuống là chiến trường tanh máu, vô số thi thể chất thành núi. Hứa Ứng phát hiện mình và hàng ngàn tù binh đang đào hố.
“Thượng tướng quân có lệnh, lừa giết binh sĩ đầu hàng!”
Hứa Ứng nghe tiếng nói này, quay đầu lại chứng kiến lá cờ Võ An Quân. Bốn mươi vạn binh sĩ đầu hàng có bị chặt đầu, có bị đâm chết, có bị bắn chết, bị ném vào cái hố lớn mà bọn Hứa Ứng vừa đào.
Dưới lá cờ Võ An quân có một luyện khí sĩ cường đại, Nguyên Thần sừng sững, hấp thu sát khí và nguyên khí trên chiến trường, luyện thành pháp bảo và Nguyên Thần!
Có tiếng nói của tướng sĩ Đại Tần vang lên: “Thượng tướng quân Bạch Khởi, lần này ngài dùng bốn mươi vạn tướng sĩ Triệu quốc luyện pháp bảo và Nguyên Thần, tu vi đại thành, chắc chắn sẽ vượt qua Thiên kiếp, phi thăng lên trời!”
Hứa Ứng đang nghe, đột nhiên viu một tiếng, một luồng tiễn quang bắn tới, đâm thẳng vào tim y.
Hứa Ứng ngơ ngác, toàn thân không còn sức lực, nhưng vẫn chưa chết.
“Còn không chết?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, lại hai tiêng viu viu, giữa trán và chỗ trái tim của Hứa Ứng lại trúng một tên, nhưng vẫn đứng yên không đổ.
“Viu viu viu!”
Từng mũi tên bắn tới, đâm Hứa Ứng thành con nhím. Kiếp này Hứa Ứng chỉ là một phàm nhân, khó mà chịu nổi trọng lượng của nhiều mũi tên như vậy, cắm đầu rơi xuống hố.
“Ta sắp chết, ta sắp chết rồi...” Y trợn trừng mắt, trong lòng loạn như ma.
Có tướng sĩ đi tới bên cái hố,của au mày nói: “Tên lính này mạng dai thật, lãng phí bao nhiêu mũi tên của chúng ta. Mau lên, giết hết bọn chúng đi, ném vào trong hố!”
Từng bộ thi thể bị ném xuống, đè lên người Hứa Ứng, tầm mắt của y tối dần.
Qua không biết bao lâu sau, quân Tần bỏ đi, Hứa Ứng ra sức bò ra ngoài, trời đổ mưa tầm tã, ép xuống người y tới mức không thể động đậy. Nhưng ý chí của y rất kiên cường, nhổ mũi tên trên người, dùng tên đào ra ngoài.
Có lẽ mất một ngày, có lẽ cả trăm ngày, cuối cùng y cũng đào được ra ngoài, leo khỏi đống thi thể.
Chẳng biết từ lúc nào, vết thương trên người y đã khỏi hẳn.
Y lảo đảo đi trong chiến trường cổ, trên bầu trời sấm sét vang dội, tia sét nhấp nháy trong tầng mây.
“Bạch Khởi của Võ An quân sắp độ Thiên kiếp!”
Một giọng nói vang lên từ chỗ nào không rõ: “Phạm vi ngàn dặm, tất cả những ai không phận sự mau lui ra!”
Vết máu trên người Hứa Ứng được nước mưa gột rửa, ngẩng đầu nhìn lên, một luồng sấm sét to như ngọn núi từ trên trời giáng xuống, bổ về phía xa.
Một lúc lâu sau, kiếp uy cuồng bạo bộc phát, lan tới chỗ Hứa Ứng, đánh bay thiếu niên.
Hứa Ứng dập xuống đất, đầu váng mắt hoa, xương cốt đứt đoạn.
“Bạch Khởi của Võ An quân, chết rồi~~”
Phía xa có tiếng kêu khóc thê lương: “Luyện khí sĩ cường đại nhất thế gian chết rồi! Vẫn không ai vượt qua Thiên kiếp!” Hứa Ứng nối lại chân gãy, cố giãy dụa đứng dậy, tầm mắt y mơ hồ, loáng thoáng thấy hai người một nam một nữ đi về phía mình.
“May là không hỏng việc, đưa hắn một chén Mạnh Bà thang thôi.” Nữ nhân kia nói.
Nam nhân kia cậy miệng y ra, rót một bát trà hương vị kỳ quái vào trong miệng y.
Đột nhiên ánh đèn sáng lên, một ánh lửa rực rỡ mang theo Hứa Ứng lao vun vút xuống dưới. Hứa Ứng đang giãy dụa thì lại thấy bầu trời vặn vẹo, khoảnh khắc sau ánh lửa tan đi.
Một đồng cỏ xanh mướt lọt vào tầm mắt y, phía xa có cây cối, dưới cây có thiếu nữ thanh tú động lòng người đang đứng đó, gánh bọc hành lý nho nhỏ, nhìn y mỉm cười: “Ứng ca ca, chúng ta bỏ trốn đi.”
Hứa Ứng chạy tới, nhiệt huyết dâng trào trong lồng ngực: “Trúc Khê muội muội, ta cũng chuẩn bị xong rồi!”
Hai người dắt tay nhau chạy về phương xa, phía sau là đám người tức giận: “Bắt bọn chúng lại!”
Hai ngày sau Hứa Ứng và thiếu nữ kia bị nhốt vào lồng heo, Hứa Ứng giơ tay về phía thiếu nữ kia, bàn tay hai người càng lúc càng xa.
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Cô bé an ủi y: “Nếu có kiếp sau...”
Hai cái lồng heo chìm xuống dưới nước, mấy hôm sau các thôn dân kinh hãi nhìn thiếu niên xé toang lồng heo đi ra, thân thể ướt nhẹp, tay ôm một thi thể.
“Giết người rồi, gã họ Hứa giết người rồi!”
Hứa Ứng tay cầm đao bổ củi, sau lưng là thôn trang cháy rực và thi thể chồng chất.
Trong ánh lửa, một nam một nữ đi tới.
“Tới giờ rồi, nên đưa hắn tới cuộc đời mới.”
“Coi chừng, hắn rất nguy hiểm.”
Một ánh lửa nổ tung, kéo Hứa Ứng chìm xuống mặt đất. Hứa Ứng chỉ thấy mắt hoa lên, thân thể lại đột nhiên dừng lại. Bốn phía xung quanh y là ngọn lửa cháy rực, bản thân đang ngồi trong một lò luyện đan. cái lò rất lớn, có luyện khí sĩ đứng bên ngoài lò, miệng lẩm bẩm: “Bây giờ phải bỏ nhân sâm vạn năm vào, dược lực mới có thể tẩm bổ thần tiên bất lão. Sư phụ, thần tiên bất lão còn chưa bị thiêu chết!”
“Khốn kiếp, luyện bảy bảy bốn chín ngày rồi, kể cả là thần tiên cũng phải bị luyện hóa chứ!”
Một tiếng la hét vang lên.
Hứa Ứng ngồi trong lò luyện đan, ngẩng đầu nhìn lên người kia, là gương mặt của Phong sư thúc trong Nga Mi sơn.