Hắn có vẻ thẹn quá hóa giận: “Mạnh thần nữ, Mạnh Bà thang của ngươi bỏ thêm cái quái gì vậy? Sao mở phong ấn khó khăn như vậy?’
Mạnh Bà kia cũng không chịu nổi nói: “Mê Hồn thang của ta là gột rửa ký ức trong quá khứ của hắn, hắn uống không biết bao nhiêu bát, đã nhờn thuốc từ lâu rồi! Mê Hồn Thang chỉ là ngòi dẫn, có thứ khác phong ấn ký ức của hắn. Bắc Đế, chắc ngươi cũng cảm nhận được? Thứ đó cực kỳ cường đại, còn đáng sợ vượt xa bảo vật phong ấn trấn áp ngươi!”
Nói xong đánh trống lui quân, định ngừng tay: “Nếu ta nhúng tay vào chuyện này chỉ e cũng gặp nguy hiểm tính mạng! Thứ cho lão thân không thể phụng bồi!”
Bắc Âm Đại Đế im lặng trong chốc lát rồi nói: “Bốn người năm xưa đã chết, chỉ có ngươi còn sống. Bây giờ ngươi lại chạy, ta e tương lai cõi âm không còn chỗ cắm dùi cho ngươi.”
Mạnh Bà trong lòng giật thót, cười lạnh nói: “Uy hiếp ta? Các ngươi chết là vì tài nghệ các ngươi không bằng người khác, ta còn sống là vì bản lãnh của ta cao siêu! Cho dù ngươi sống lại ta cũng không sợ ngươi! Ta sống lâu hơn ngươi sáu vạn năm, pháp lực đã vượt qua ngươi từ lâu rồi!”
Tuy nói vậy nhưng Mạnh Bà vẫn lưu lại, tiếp tục phát động Tam Sinh thạch mở phong ấn cho Hứa Ứng, nói: “Lão thân nể tình xưa nghĩa cũ nên mới giúp ngươi. Không phải sợ ngươi.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Đài Châu, động thiên Ủy Vũ sơn, phạm vi vạn dặm, còn gọi là Không Minh động thiên, chính là động thiên đứng thứ hai trong Thần Châu. Động thiên này là thần bí nhất, có từng luồng hào quang phi thăng nối thẳng lên trời, kết nối với thế giới khác, tạo thành dị tượng Tiên giới rõ rành rành.
Đứng trong động thiên Ủy Vũ sơn có thể thấy rõ cảnh sắc Tiên giới.
Bắc Thần Tử lấy ra một đàn tế, trên đàn tế còn nén hương lớn cỡ cánh tay vẫn đang cháy, khí hương hỏa truyền vào bàn thờ, trong điện thờ có hai phù văn Trấn Ma bồng bềnh, văn tự tỏa ánh sáng rực rỡ!
Hai người Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử nhìn lên bàn thờ, sắc mặt nghiêm nghị.
Nhìn vào trong dấu vết của khí hương hỏa, bọn họ có thể chứng kiến một khối thần thạch đang tỏa ra hào quang hoa mỹ, xuyên qua khí hương hỏa, đột phá tầng tầng trở ngại của phù văn Trấn Ma, tuy văn tự trên phù văn vẫn tỏa sáng nhưng đã ảm đạm hơn lúc trước nhiều!
Ngoài khối thần thạch này, nơi sâu xa hơn còn có lực lượng khủng khiếp không ngừng ập tới, xâm nhập hai tấm phù văn Trấn Ma.
Thậm chí còn loáng thoáng thấy được luồng lực lượng đáng sợ kia hóa thành hai bóng người một nam một nữ, hiển hóa trên đàn tế. Ngay cả đàn tế cũng bị lực lượng hùng vĩ đó quấy nhiễu, chấn động không ngừng!
Khí hương hỏa trong lư đứt quãng, khó mà kéo dài lực lượng của bệ thờ.
Nếu khí hương hỏa tắt, hai văn tự trên hai phù văn Trấn Ma cũng tạm thời mất đi pháp lực!
“Bắc Thần!”
Ngọc Đường tiên tử kinh hãi kêu lên: “Mau nghĩ cách đi!”
Bắc Thần Tử cắn răng, lấy ra một nén hương lớn bằng cánh tay, đốt hương cắm vào lư, cố tăng cường lực lượng khí hương hỏa. Khí hương hỏa tiếp tục truyền vào phù văn Trấn Ma, nhưng có tăng thêm hương cũng vô dụng, không thể tăng cường lực lượng của phù văn Trấn Ma.
Huống chi thần lực từ nơi sâu xa truyền tới cực kỳ hùng vĩ, bọn họ không thể chống cự nổi.
Ngọc Đường tiên tử thấy hắn lại lấy một nén nhang ra, không nhịn được nói: “Ngươi làm vậy hoàn toàn không tác dụng gì...”
Ngọc Đường mới nói tới đây lại thấy Bắc Thần Tử thi triển Nguyên Thần, Nguyên Thần cầm nén hương trong tay, tự thân bước tới dâng hương. Được Nguyên Thần nhen lửa dâng hương, khí hương hỏa mang ý chân thành, tương đương với thiêu đốt Nguyên Thần bản thân!
Nương theo khí hương hỏa dâng lên, Nguyên Thần của Bắc Thần Tử cũng hóa thành từng luồng khí hương hỏa chân thành, khiến văn tự trên phù văn Trấn Ma càng tỏa sáng rực rỡ!
Ngọc Đường tiên tử ánh mắt phức tạp: “Bắc Thần, ngươi...”
Bắc Thần Tử mái tóc trắng xóa, sắc mặt bi thương nói: “Đã lâu rồi Phù Nghị không lộ diện, có lẽ đã gặp bất trắc rồi. Nếu chúng ta thất thủ, phù văn Trấn Ma bị phá, chỉ e chết cũng không có chỗ chôn! Ngọc Đường, cho dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải giữ vững cửa ải cuối cùng này!”
Ngọc Đường tiên tử cắn răng, cũng tế Nguyên Thần của mình ra, Nguyên Thần cầm một nén nhang, châm hương hỏa.
Hai luồng khí hương hỏa truyền vào phù văn Trấn Ma, khiến văn tự trên phù văn ổn định lại.
Nhưng thần lực từ cõi U Minh truyền tới càng ngày càng mãnh liệt, phát động sức mạnh của Tam Sinh thạch. Tam Sinh thạch tỏa hào quang khắp tứ phía, thần lực xuyên qua hương hỏa đánh về phía phù văn Trấn Ma!
Cho dù Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử thiêu đốt Nguyên Thần cũng khó mà ngăn cản.
Hai người bọn họ đều là đại cao thủ Phi Thăng kỳ, trong ba ngàn năm giám sát Hứa Ứng đã gặt hái động thiên của mấy vị na tiên, cấy ghép lên người mình; tuy tu vi thực lực không bằng đám khách câu cá nhưng vẫn không thể coi thường.
Bọn họ thiêu đốt bản thân, kích hoạt lực lượng của phù văn Trấn Ma, mượn lực lượng phù văn Trấn Ma đối phó với Tam Sinh thạch. Nhưng cho dù thế, Nguyên Thần của họ cũng không chịu nổi tiêu hao lớn như vậy.
Nguyên Thần của hai người càng lúc càng cháy nhanh hơn, có vẻ như sắp bị đốt thành tro bụi, nhưng ngay lúc này trong Không Minh động thiên bỗng có một luồng tiên quang chiếu xuống, trong tiên quang có một thần thức thâm thúy xao động: “Tiểu thần hạ giới đúng là ngông cuồng, dám động tới phong ấn của ta.”
Tiên quang chiếu lên bàn thờ.
“Ong!”
Hai phù triện trong điện thờ tỏa hào quang rực rỡ, tiên quang sáng chói khắp bốn phương. Đột nhiên trong điện thờ phát ra tiên âm to êm tai rõ ràng, ẩn chứa đạo diệu vô thượng, giải thích ảo diệu của Phong, Ấn, Tù, Cấm!
Hào quang Tam Sinh thạch đang bay trong khí hương hỏa lập tức bị kiềm chế, tiên lực trùng trùng điệp điệp thuận thế đánh ngược lại Tam Sinh thạch, truy tìm khởi nguồn!
Hứa Ứng bị ánh lửa quấn quanh, rơi xuống từng kiếp trước, càng ngày càng phá giải được nhiều phong ấn ký ức hơn.
“Hắn không phải người, hắn là quỷ bất tử!”
“Dùng thần tiên bất lão làm tiên đan, pháp lực vô biên!”
“Hình như từng gặp vị Ứng ca ca này rồi.”
Hứa Ứng rơi vun vút, từng tầng ký ức giải phong, chỉ thấy trời xanh tan vỡ, máu thịt Ôn thần bao trùm bầu trời, vô số xúc tu rủ xuống.
Trước mặt y là một thành trì khí thế mênh mông, như tiên thành, tỏa ra tiên quang, rực rỡ chói mắt.
Hứa Ứng nhìn từ xa lại, ngoài cửa tiên thành có viết tên.
“Triều Ca!” Hứa Ứng đọc thành tiếng.
Y mới đọc cái tên này xong, đột nhiên một giọng nói vang lên trên bầu trời, lộ rõ vẻ lo lắng: “Hứa đạo hữu! Hứa đạo hữu! Mau tỉnh lại đi!”
Hứa Ứng kinh ngạc: “Giọng nói của Bắc Âm Đại Đế!”
“Hứa đạo hữu, mau tỉnh lại đi!”
Trên bầu trời Triều Ca, máu thịt Ôn thần biến mất, thay vào đó là gương mặt lo lắng của Bắc Âm Đại Đế, giọng nói vang vọng đất trời: “Tam Sinh thạch không chịu nổi, nếu không tỉnh lại ngươi sẽ bị nhốt trong ký ức!”
Hứa Ứng đột nhiên mở to mắt, thoát khỏi giấc mộng của Tam Sinh thạch!
Cùng lúc đó, trong Không Minh động thiên ở Ủy Vũ sơn, trên đàn tế, hư ảnh Tam Sinh thạch trong khí hương hỏa bộp một tiếng nổ tung!