Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 573 - Nguyên Thần Thập Nhị Chinh 2

Trong thần lâu kia ẩn chứa uy lực đại đạo cực kỳ khủng khiếp, còn có cả tiên đạo đáng sợ, chưa tới gần đã khiến thần thông cảm giác nguyên khí trong người mình mất khống chế, khu vực Hi Di cũng có xu hướng tan vỡ!

“Pháp bảo này là vô địch! Trừ phi mượn pháp bảo bản mệnh của cha ta mới có thể đối phó được!”

Sở Tương Tương cắn răng, cởi y phục cung đình trên người ra, run rẩy tế lên, hóa thành áng mây đỏ đen trắng đầy trời, che khuất cả không trung, nghênh tiếp Thập Nhị Trọng Lâu.

Có điều ngay khoảnh khắc sau, áng mây vỡ vụn, đạo tượng sụp đổ tan rã.

Hoa Thác Ảnh xông ra khỏi mây mù vỡ nát, ánh mắt sắc bén như kiếm quét khắp bốn phương nhưng không thấy bóng dáng Sở Tương Tương, chỉ còn lại một con thuyền nhỏ.

Chiếc thuyền kia cũng là dị bảo khó kiếm, nhưng dưới áp lực của Thập Nhị Trọng Lâu cũng trở nên vỡ nát.

Hoa Thác Ảnh hừ một tiếng, phất ống tay áo, con thuyền tan thành bột phấn.

Cô phi thân hạ xuống, bước lên cầu Nại Hà, nhìn về phía Mạnh Bà, nói nhỏ: “Tiền bối có biết con bé Sở gia trốn đằng nào không?”

Mạnh Bà lắc đầu nói: “Không thấy.”

Hoa Thác Ảnh nhìn chằm chằm vào bà lão, Thập Nhị Trọng Lâu hiện lên sau lưng nói: “Tiền bối thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ biết tung tích của cô ta, phải không?”

Mạnh Bà cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu Hoa gia, tuy thần lâu kia rất lợi hại, nhưng không phải ngươi lợi hại, đừng tự chuốc lấy nhục!”

Bốn chữ “đừng tự chuốc lấy” thốt lên, lập tức có vô số âm thanh trùng điệp chồng chất lên nhau, cõi âm biến mất không thấy đâu, thay vào đó là tinh không vô lượng!

Thân thể Mạnh Bà hùng vĩ đứng giữa hư không, Nại Hà kết nối với Chư Thiên Vạn Giới, muôn vàn chúng sinh chỉ như sâu kiến!

Chữ “nhục” cất lên, thần lực của vị thần linh cổ xưa này ầm ầm bộc phát!

Hoa Thác Ảnh đứng đó, Thập Nhị Trọng Lâu sau lưng tỏa hào quang rực rỡ. Có điều trước mặt sau lưng đều như trúng đòn nặng, chỉ thấy tinh không bị đánh tới mức không ngừng di chuyển về phía sau!

Hoa Thác Ảnh nghi hoặc không thôi, đợi tới lúc mọi thứ ổn định lại, cảnh tượng hùng vĩ chân thân Mạnh Bà và Nại Hà kết nối tới Chư Thiên Vạn Giới cuối cùng cũng tiêu tan.

Cô nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy mình bị đánh bay đến nơi nào không biết, may là có tòa Thập Nhị Trọng Lâu này nên mới không bị thương.

“Thực lực của vị Thiên thần nguyên thủy này thật quá kinh khủng, e là pháp lực thâm sâu không kém sư phụ bao nhiêu!”

Cô khôi phục bình tĩnh, giơ tay vạch một cái, một vực sâu xuất hiện trên bầu trời, để lộ một con mắt khổng lồ, nhanh chóng chuyển động.

Hoa Thác Ảnh dùng con mắt vực sâu quan sát một hồi, đứng thẳng dậy, giẫm lên áng mây bước đi.

Trên cầu Nại Hà, Mạnh Bà cũng nghi hoặc không thôi, lẩm bẩm nói: “Thần lâu này cực kỳ cường đại, vốn ta còn định cho nha đầu kia một bài học nho nhỏ, không ngờ lại bị thần lâu ngăn cản. Lão già trong Quỷ Khư luyện tòa thần lâu này tới mức không giống pháp bảo nhân gian! Trong thần lâu còn có dấu ấn của thằng nhóc Hứa Ứng kia, chẳng lẽ...’

Bà lão vội vàng lắc đầu, hạ giọng nói: “Không liên quan gì tới ta, không nên xen vào chuyện bao đồng!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hứa Ứng đi dọc theo Nại Hà, đột nhiên một cô nương từ trên trời rơi xuống, bộp một tiếng đập lên mặt sông.

Hứa Ứng vội vàng lùi lại mấy bước, ra vẻ không liên quan tới mình.

Cô gái kia mái tóc tán loạn, trên người chỉ còn một cái áo lót che trước ngực, cổ đeo một sợi dây đỏ, sau lưng trống trơn, còn may bên dưới còn chiếc váy trắng.

Hứa Ứng thấy vậy trong lòng nghi hoặc: “Vị cô nương này chẳng phải Sở Tương Tương cô nương à? Sao y phục cung đình trên người không còn?”

Sở Tương Tương không còn áo choàng, khóe miệng rỉ máu, một tay che ngực một tay tóm lấy cổ tay y, thần sắc kinh hãi nói: “Cha ta là thần linh Thương Ngô! Hoa Thác Ảnh đuổi tới, pháp bảo của cô ta rất lợi hại, mau tìm chỗ nào né tránh, nếu không tính mệnh chúng ta cũng khó giữ!”

Hứa Ứng nghe vây nhìn bốn phía xung quanh rồi mới nắm lấy tay cô, nhanh chóng nói: “Đi theo ta!”

Sở Tương Tương đi theo y, một lúc lâu sau chỉ thấy Hứa Ứng đi tới bên một khe núi, lấy ra một cánh cửa gỗ mục nát, gõ nhẹ lên cửa.

Phía cửa vang lên một giọng nữ: “Ai vậy? Tiêu Khách, chàng mở cửa đi!”

Một lúc lâu sau, Lý Tiêu Khách ở trong mở cửa, thấy Hứa Ứng và Sở Tương Tương, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Hứa Ứng nói: “Mượn chỗ né tránh một kẻ địch!”

Lý Tiêu Khách mở khu vực Hi Di ra, mời bọn họ vào. Hứa Ứng thu hồi cửa gỗ, dẫn Sở Tương Tương đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này.

Thương thế của Sở Tương Tương rất nặng đạo tượng trên người rối loạn, nhưng cô cũng là na sư, nhanh chóng ổn định thương thế.

Hứa Ứng cáo lỗi với hai vợ chồng Lý Tiêu Khách rồi nói: “Quấy nhiễu phu thê các vị, xin được thứ lỗi.”

Vị phu nhân kia cười nói: “Chỗ cảm thấy không có người qua lại, chỉ có sư phụ ta thi thoảng tới làm khách, hỏi thăm hai vợ chồng chúng ta. Ngươi tới đây, chúng ta cũng rất vui vẻ, sao lại bảo là quấy nhiễu?”

Lý Tiêu Khách mỉm cười gật đầu.

Vị phu nhân kia rất nhiệt tình với Sở Tương Tương, giúp cô kiểm tra thương thế, lại đưa xiêm y của mình tới cho cô mặc, trò chuyện với cô.

Hứa Ứng đi tới bên giếng nước, quan sát cảnh tượng bên ngoài.

Thương thế của Sở Tương Tương đã khá hơn, cũng tới bên miệng giếng, nhìn vào trong giếng. Ánh mắt thiếu nữ nhấp nháy, nói nhỏ: “Hứa công tử, hai vợ chồng này có vẻ không đúng, vừa rồi ta thấy sau gáy họ...”

Hứa Ứng nói nhỏ: “Đừng nói với họ. Bọn họ đều biết mình đã chết, cũng biết đối phương đã chết, nhưng không nói ra.”

Y quay đầu lại nhìn về phía phu thê Lý Tiêu Khách, chồng cày vợ dệt, ánh mắt y sâu thẳm, nói: “Nói ra, chấp niệm của bọn họ sẽ tiêu tan, vùng thiên địa này cũng tan rã.”

Y phục trên người Sở Tương Tương là của vị phu nhân kia, có vẻ tươi đẹp của thiếu nữ, dáng vẻ động lòng người, hạ giọng nói: “Nhưng tòa địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này không phải luyện bằng pháp môn chân chính, sớm muộn gì cũng lụi tàn tiêu vong.’

Hứa Ứng thu ánh mắt nói: “Chuyện tương lai, để tương lai tính.’

Sở Tương Tương còn định nói gì đó, đột nhiên mặt nước trong giếng hiện lên bóng dáng Hoa Thác Ảnh.

Cô gái này ống tay áo bồng bềnh, bay qua không trung của địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này, đột nhiên dừng lại nhìn bốn phía xung quanh.

“Muội muội Sở gia, ngươi bị thương, không trốn xa được. Chắc chắn ngươi đuổi theo Hứa công tử đúng không?”

Giọng nói của Hoa Thác Ảnh vọng tới, cười nói: “Công tử, các ngươi đang trốn đâu vậy? Thiếp thân nào có ác ý, chỉ muốn mời công tử tới Quỷ Khư làm khách mà thôi. Chỉ cần công tử giao muội muội Sở gia ra, công tử vẫn là thượng khách của Quỷ Khư ta.”

Thần thức của cô đảo qua, xuyên vào hư không, thậm chí khiến địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này chấn động, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

Đột nhiên sau lưng Hoa Thác Ảnh hiện lên một tòa Thập Nhị Trọng Lâu, thần lâu treo cao, bay giữa không trung.

Thần lâu vừa xuất hiện, địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa đã có dấu hiệu tan rã.

Hứa Ứng thầm giật mình, tới khi thấy trong mỗi tầng của thần lâu đều có dấu ấn của mình,y càng kinh hãi: “Tòa thần lâu này là...’

Bình Luận (0)
Comment