Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 588 - Thấy Được Tương Lai 1

Con rồng lại chui vào biển, hóa thành cá, lặn xuống vực sâu.

Một lúc lâu sau, Sở Tương Tương lại mang theo Hứa Ứng xuất hiện trên đỉnh núi cao, trên đầu là ngôi sao khổng lồ đang chậm rãi bay qua thế giới này.

Lại một lúc sau, bọn họ đi vào một biển nham thạch nóng chảy, hai bên vực sâu, dung nham cuồn cuộn đổ xuống vực sâu như thác nước, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Sở Tương Tương nối máu ham chơi, dẫn Hứa Ứng xuyên qua từng thế giới, chứng kiến đủ loại cảnh sắc hoa lệ choáng ngợp.

Cô chơi tới mức quên cả đất trời, cuối cùng cũng mệt, cùng Hứa Ứng nằm trên một đồng cỏ.

Hai người nằm quay đầu vào nhau, Sở Tương Tương duỗi thẳng cánh tay, giang tay như muốn ôm hết anhs ao trên bầu trời.

“Phụ thần muốn gả ta cho ngươi, muốn phục sinh, muốn tới phát điên rồi. Ta không thích, thế nên tự mình ra ngoài gặp ngươi. Ngươi rất tốt, không khiến người ta chán ghét.”

Sở Tương Tương đột nhiên lật người, cúi đầu, nhìn gương mặt Hứa Ứng, hạ giọng nói: “Lần này ngươi theo phụ thân trở về, ta vừa thẹn lại vừa sợ. Nhưng ở cạnh nhau hai ngày, ta lại thấy ngươi rất đáng mến.”

Hai người nằm ngược nhau, Hứa Ứng cảm thấy thiếu nữ tới gần, cảm thấy tình mê ý loạn, vội vàng nói: “Tương Tương, ta tinh thông phù văn Thiên đạo, có thể giúp cô bố trí thêm một số phù văn Thiên đạo thích hợp với cô...”

Sở Tương Tương nhắm hai mắt lại, càng ngày càng cúi đầu thấp.

Lúc này lại nghe bên ngoài có giọng nữ vang len: “A Ứng, A Ứng!”

Sở Tương Tương tỉnh táo lại, không còn say trong tình ý, cuống quít đứng dậy. Hứa Ứng cũng tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Bọn Trúc Thiền Thiền tới rồi. Tương Tương, cô đón bọn họ vào đi.”

Sở Tương Tương ừ một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng ngượng ngùng, vội vàng lao ra ngoài nhanh như tia chớp. Chỉ thấy trong vực sâu có thêm một ngọn núi đồng thau, một con rắn trườn xuống từ ngọn núi.

Con rắn khổng lồ này mọc hai sừng đen trắng, âm dương nhị khí bập bùng giữa hai sừng. Một thiếu nữ đứng giữa hai sừng, da dẻ trắng trẻo, thân thể nở nang, mặc y phục thùng thình mà phần ngực còn có vẻ hơi chật.

Sở Tương Tương đi tới, chỉ thấy bả vai thiếu nữ có một cọng tiên thảo màu tím, sau lưng có một quả chuông đồng phong cách cổ xưa.

“Là Trúc Thiền Thiền phải không? Hứa công tử bảo ta tới đây đón cô.” Sở Tương Tương hỏi thăm.

Lần đầu tiên Trúc Thiền Thiền thấy một cô nương xinh đẹp như vậy, vội vàng đi tới, cười nói: “Ta là Trúc Thiền Thiền. Vị tỷ tỷ này, phải xưng hô ra sao?”

Sở Tương Tương giới thiệu bản thân, mời bọn họ vào bí cảnh Thương Ngô.

Cô lén lút nhìn về phía Hứa Ứng, Hứa Ứng sắc mặt như thường, dường như không hề để sát ý tới chuyện vừa rồi thiếu chút nữa mình đã hôn y.

Ngoan Thất và quả chuông nhìn thấy Hứa Ứng, vội vàng nhào tới.

Quả chuông dương dương đắc ý, kêu lên: “A Ứng, A Ứng! Thiền Thiền lão tổ luyện lại thân thể cho ta rồi, dùng Côn Lôn tiên kim đấy, ngươi có thấy bây giờ ta khác không?”

Hứa Ứng quan sát cẩn thận cả nửa ngày, chần chờ một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Không nhìn ra có chỗ nào khác...”

“Thiền Thiền lão tổ đúng là trình độ cao, luyện xong vẫn y như trước!”

Quả chuông tán thưởng, phát ra một tiếng vang lên, tiếng chuông sang sảng, dư âm không ngừng, nói: “Thực lực của ta bây giờ có thể tranh tài với tiên khí rồi!”

Nó bộc phát uy lực, đạo âm vang vọng, thể hiện khí thế phi thàm, thậm chí còn có phù văn tiên đạo sáng lên trên vách chuông của nó.

Uy lực của nó tăng lên nhiều lần, thậm chí còn có cảm giác biến nặng thành nhẹ, thu phát tự nhiên. CHẳng qua nói nó có thể tranh tài với tiên khí, Hứa Ứng vẫn không dám khẳng định.

Tiên khí một đầu giấu trong Tiên giới, một đầu ở thế giới, dùng đạo uy Tiên giới, phát huy năng lực ở nhân gian, đương nhiên bất phàm.

Tiên khí là tăng cường về chất, trong thân thể quả chuông có thêm mấy loại tiên kim, nhưng muốn sánh vai với tiên khí, e là chưa đủ, huống chi chưa chắc đã có tiên kim.

Ngoan Thất cũng tới góp mặt vui vẻ nói: “A Ứng, Thiền Thiền lão tổ cũng giúp ta luyện lại, ngươi thấy có gì khác không?’

Hứa Ứng quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, nghi hoặc nói: “Chắc là Thất gia lớn hơn lúc trước một chút?”

Ngoan Thất hưng phấn nói: “Thiền Thiền lão tổ khơi thông gân cốt, rèn luyện tạp chất, giúp ta thông minh hơn, tư chất ngộ tính tốt hơn!”

Hứa Ứng nghi hoặc, cứ cảm thấy hai tên này chẳng thay đổi mấy.

Nhưng đúng là bọn họ mạnh mẽ hơn không ít, tu vi thực lực tăng cường gấp bội, đúng là kỳ lạ.

Tiên thảo màu tím nhảy lên vai Hứa Ứng, thể hiện thái độ coi thường hai kẻ này.

Đột nhiên tiên thảo màu tím liếc mắt thấy Thương Ngô Đại Đế đang nằm yên tại đó không hề nhúc nhích, ánh mắt không khỏi sáng lên, lén lút chạy qua.

Một lúc lâu sau, tiên thảo màu tím ngang nhiên cắm rễ trong người Thương Ngô Đại Đế, hấp thu chất dinh dưỡng.

Trúc Thiền Thiền cười nói: “A Ứng, ngươi có nhìn ra Phi Lai phong của ta có gì khác không?’

Hứa Ứng quan sát Phi Lai phong bên ngoài bí cảnh Thương Ngô, kinh hãi cảm khái: “To lớn hơn trước đây nhiều! Thiền Thiền, cô lấy đâu ra nheièu tài liệu như vậy?”

Trúc Thiền Thiền ấp a ấp úng: “Cái này, đương nhiên là lấy ở chỗ có...”

Hứa Ứng nhìn cô nàng một cái đầy ẩn ý rồi cười nói: “Thiền Thiền, làm sao Bỉ Ngạn Thần Chu mà cô chế tạo lại đi được tới Bỉ Ngạn? Có thể dạy ta được không?”

“Đi vào Bỉ Ngạn là một loại pháp môn xâm nhập, cần dùng khí chứa vật, cảm ứng với Bỉ Ngạn.”

Trúc Thiền Thiền nói: “Đã là bảo vật trong thế gian thì không thể đi vào Bỉ Ngạn. Dùng khí chứa vật tức là khắc dấu phù văn tiên đạo lên trên pháp bảo, ngụy trang pháp bảo thành đồ vật tiên đạo. Luyện khí sĩ ẩn thân trong pháp bảo, lén qua Bỉ Ngạn. Chế tạo pháp bảo này cần tiên kim, nhưng số lượng khoáng mạch tiên gia trên thế giới quá ít, số lượng tiên kim cũng ít tới mức đáng thương. Trong Côn Lôn có rất nhiều tiên kim, lượng tiên kim cần thiết của Bỉ Ngạn Thần Chu là tới từ Côn Lôn.”

Quả chuông nghe vậy vội vàng nói: “A Ứng, dùng khí chở vật, chẳng phải chỉ ta à? Thiền Thiền lão tổ dùng tiên kim luyện lại thân thể ta, trên người ta cũng có rất nhiều phù văn tiên đạo, vì vậy ta có thể lẻn qua Bỉ Ngạn!”

Hứa Ứng thoáng chần chừ, đang định mở miệng thì Ngoan Thất vui vẻ nói: “Ngài chuông, nói cách khác ngươi có thể mang theo ta đi qua vết nứt Tiên giới ở chỗ Thương Ngô lão gia tử đúng không?”

Quả chuông dương dương đắc ý, kêu lên: “Thất gia cứ chui vào trong lòng ta!”

Ngoan Thất hưng phấn không thôi, vội vàng bay vào dưới quả chuông.

Quả chuông lập tức bay về phía khe nứt Tiên giới kia.

Hứa Ứng trong lòng máy động: “Nếu ngài chuông phát hiện mình vẫn là quả chuông đồng chứ không phải được chế bằng tiên kim, không biết hắn sẽ thương tâm tới mức nào! Tây Vương Mẫu ban thưởng nhiều tiên kim như vậy, tốt xấu gì Thiền Thiền cũng nên...”

Y mới nghĩ tới đây lại thấy quả chuông càng lúc càng tiếp cận Tiên giới, nhưng cũng gặp phải ác lực càng lớn. Áp lực của tiên đạo trong tiên giới ép thẳng xuống, tạo thành ánh sáng lung linh, tản mát ra từng luồng tiên quang!

Không ngờ nó lại kháng cự được áp lực của tiên đạo, từ từ đi tới bên dưới khe nứt Tiên giới kia!

Bình Luận (0)
Comment