Trong đám người có kẻ quỳ sụp dưới đất, cũng có người tu vi cao ngồi quỳ chân trên không trung, còn có người địa vị cao trèo lên trên bảo bối, bay giữa không trung, lắng nghe Thiên Đức Thượng Thần dạy bảo.
Thiên Đức Thượng Thần gật gù đắc ý, nhìn về phía Công Đức Thiên Thư trống rỗng, đột nhiên mở miệng, có cả ngàn âm thanh trùng điệp ầm ầm nổ vang, lan khắp thế giới Sơ Nguyên.
“Chúng sinh, sinh ra đã có tội!”
Giọng nói của hắn là đạo âm Thiên đạo, vang tới tai mọi người, cho dù cách xa bao nhiêu cũng nghe rõ ràng. “Phụng theo thiên đạo, lập công đức để tiêu bớt tội nghiệt. Chỉ có luyện khí sĩ, không tuân thiên đạo, đoạt thiên địa linh khí, đoạt thiên địa tạo hóa, đi ngược ý trời, là vô công vô đức vô đạo!”
Lời nói đến đây, tất cả luyện khí sĩ tới đây diện kiến đều giật mình.
Khoảnh khắc sau phù văn Thiên đạo quanh người Thiên Đức Thượng Thần sáng lên, đạo uy bộc phát!
“Rầm!”
Khí tức khó mà tưởng tượng nổi bộc phát, chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ thế giới Sơ Nguyên, phương viên trăm triệu dặm cho dù có đứng ở đâu, ngay cả thánh địa có tiên khí trấn áp khí vận, hoàng thành quốc đô tuân theo Thiên đạo khí vận, tất cả đều cảm nhận được đạo uy không thể địch nổi!
Mọi người mất hồn mất vía, nguyên khí trong cơ thể hỗn loạn, đạo tượng mất linh tính, trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi đối với Thiên đạo!
Thân thể Thiên Đức Thượng Thần càng ngày hùng vĩ, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh cao không biết bao nhiêu vạn trượng, bóng râm bao phủ cả thế giới Sơ Nguyên.
"Các ngươi, đều có tội."
Ánh mắt hắn đảo qua đám luyện khí sĩ, vô số luyện khí sĩ, cho dù là người nhập môn chỉ vừa hấp thu khí, hay đã luyện thành Kim Đan, cao thủ luyện được Nguyên Thần, ai nấy thân thể tan vỡ, máu thịt nổ tung, hóa thành từng bộ xương nhuốm máu lơ lửng giữa không trung!
Trong thế giới Sơ Nguyên, gần như toàn bộ luyện khí sĩ đồng thời tử vong!
Chỉ còn lại lác đác một số luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ!
Những luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ này hai mắt đỏ như máu, đạo tượng trong cơ thể mất khống chế. Tuy không nổ tung nhưng bọn họ đều biết tính mạng của mình đã không còn trong tay mình, bị Thiên Đức Thượng Thần này khống chế.
Từng cặp mắt của Thiên Đức Thượng Thần rơi vào người bọn họ, giọng nói vang lên: “Các ngươi sẽ giúp thượng thần xây miếu thờ lập Kim Thân trong thế gian này, thờ phụng hương hỏa, thu thập vật tế cho thượng thần, gột rửa tội lỗi trên người các ngươi.”
Đám người thân thể run rẩy.
Thiên Đức Thượng Thần mặt mày tươi cười nhịn sông núi đỏ máu, trong lòng hết sức hài lòng: “Từ nay về sau ngàn vạn chúng sinh trong thế giới này sẽ thờ cúng ta, chẳng bao lâu sau khí hương hỏa sẽ giúp ta có thần lực vô thượng! Hả?”
Đột nhiên lại thấy một thiếu niên mặc áo đen bay về phía này, Thiên Đức Thượng Thần thần sắc hơi đổi, đột nhiên mặt mày biến sắc: “Hứa Ứng???"
Đang định đứng dậy thì thấy thiếu niên áo đen kia giơ tay phải, phù văn Thiên đạo sáng lên đầy trời, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đạo tràng Thiên đạo khổng lồ, giam cầm hắn vào trong!
Bàn tay Hứa Ứng vẫn nâng lên không hạ xuống, hóa thân Thiên đạo nguy nga sau lưng y chậm rãi đứng dậy, thiên uy cuồn cuộn đè xuống, trấn áp lên người Thiên Đức Thượng Thần!
Thiên Đức Thượng Thần bị ép tới mức thân thể kéo giãn, ra sức chống cự áp lực này, hơn ngàn gương mặt trở nên dữ tợn!
“Ta mới là Thiên thần! Dùng Thiên đạo trấn áp ta, nằm mơ đi!”
“Rầm!”
Hắn bị ép tới mức nằm rạp trên mặt đất, từng cánh tay chống lên trên đất, thân thể run rẩy kịch liệt, đột nhiên rắc một tiếng, một cánh tay hắn gãy gập, xương gãy đâm xuyên qua cơ bắp và làn da, lộ ra bên ngoài!
“”Ngươi chỉ là một luyện khí sĩ Thiên đạo...”
Thiên Đức Thượng Thần cố gắng nói tiếp nhưng trong miệng lại có thần huyết phun ra. Hắn không hiểu nổi, rõ ràng Hứa Ứng thi triển pháp môn của luyện khí sĩ Thiên đạo, sao lại trấn áp ngược lên mình?
Hứa Ứng giơ tay, Thiên Đức Thượng Thần không tự chủ được viu một tiếng bay lên bầu trời.
Phía ngoài thân thể hắn, các loại phù văn Thiên đạo mất khống chế sáng bừng lên, thể hiện biến hóa Thiên đạo.
Hứa Ứng ánh mắt nhấp nháy, quan sát những phù văn Thiên đạo này, trong đầu lập tức hiện ra phù văn Thiên đạo tương ứng, cho dù phù văn Thiên đạo trên người Thiên Đức Thượng Thần có sơ hở, trong đầu y cũng hiện ra phù văn chính xác.
Sau lưng Hứa Ứng, hóa thân Thiên đạo phất nhẹ cánh tay, Thiên Đức Thượng Thần tự động xoay tròn.
Chẳng bao lâu sau Hứa Ứng đã xem hết phù văn Thiên đạo, tìm được phù văn tương ứng, có vài phù văn không khiến trí nhớ của y xuất hiện, chắc lúc trước y chưa tìm hiểu.
Y ghi lại những phù văn này, xoay người đi về vực Thương Ngô.
Sau lưng Hứa Ứng, đạo tràng Thiên đạo đột nhiên vặn vẹo, phù văn Thiên đạo trên người Thiên Đức Thượng Thần từ từ lụi tàn, cũng vặn vẹo theo, từng cái đầu nổ tung, từng cánh tay gãy gập, chẳng bao lâu sau đã hóa thành đống bùn nhão!
“Cơ huynh, chúng ta tới chư thiên kế tiếp.” Hứa Ứng vừa đi qua bên cạnh bọn Chu Thiên tử vừa nói. Chu Thiên tử và Khương Thái sư kinh ngạc không thôi, quay đầu nhìn vị Thiên Đức Thượng Thần này, chỉ thấy vị thượng thần này đã không còn hơi thở, sau khi xóa bỏ phù văn Thiên đạo là bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Thi thể Thiên thần cũng là bảo vật, Hứa đạo hữu không cần thì chúng ta lấy thôi.” Chu Thiên tử nói nhỏ với Khương Thái sư, vội vàng đuổi theo Hứa Ứng.
Vài luyện khí sĩ Đại Chu ở lại thu thập thi thể Thiên Đức Thượng Thần, không bao lâu sau bọn họ tìm được một tấm ngọc phù, trên ngọc phù khắc chữ “Sơ Nguyên”.
“Đây là lệnh bài gì?”
Luyện khí sĩ Đại Chu lật xem vài lượt, không để ý nói: “Đợi lúc về đưa cho Thái sư xem thử. Không khéo Thái sư nhận ra.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Thế giới Kiến Chiêu.
Hứa Ứng, Chu Thiên tử và Khương Thái sư đi xuyên qua vực Thương Ngô, tới thế giới này, lập tức có tướng sĩ Hạo Kinh đi tới báo cáo: “Chúng thần phát hiện tung tích Hoàng Thần.”
Hắn mới nói tới đây lại thấy trên không trung mây đen che kín mặt trời, từng đóa mây đen do châu chấu tạo thành, châu chấu mọc ra sáu cánh, răng như sắt thép, những nơi nó đi qua tất cả hoa màu đều bị gặm sạch, thậm chí con người cũng bị ăn tới mức chỉ còn bộ xương trắng.
Loài châu chấu này còn được gọi là Lục Sí Thiên Hoàng, Lục Sí Thiên Trùng, thân thể cứng rắn không gì sánh nổi, có thể so với pháp bảo.
“Mau dẫn đường đi.” Chu Thiên tử nói.
Tướng sĩ kia vội vàng trả lời: “Hoàng Thần cực kỳ lợi hại, bệ hạ đừng tế Nguyên Thần lên, rất dễ bị châu chấu đả thương.”
Đám người đi qua một thôn trang, thôn dân trong đó đang đạp đổ tượng thần ban đầu, dựng tượng Hoàng Thần, chuẩn bị thờ cúng tế lễ.
Dọc đường còn có từng nhóm người chạy nạn.
Bọn họ coi đám châu chấu đang tàn phá bừa bãi kia như không thấy, châu chấu rơi lên người mình cũng không dám đập, miệng liên tục lẩm bẩm, không ngừng cầu chúc cầu khẩn để châu chấu buông tha cho mình.
Có người bị cắn không nhịn được giơ tay đập, lại thấy châu chấu rung sáu cái cánh như đao, cắt lìa năm ngón tay người này.
Đám châu chấu khác cũng vỗ cánh ong ong, lao tới người này, chẳng bao lâu sau từ người sống đã bị gặm thành xương trắng.