ơng nhiên không thể lên tới hai trăm sáu mươi bảy lần được. Sau khi chúng ta bố trí thỏa đáng, cuối cùng đại ác nhân cũng trở về từ Tiên giới, người có thương tích. Chắc là nữ nhân kia phát huy tác dụng nên mới khiến hắn bị thương.”
Hắn thổn thức nói: “Lần này hắn tới Tiên giới, đến một lần đi một lần, dọc đường lại có không biết bao nhiêu tiên thần bỏ mạng vì chặn đường hắn. Còn có không biết bao nhiêu tiên thần bị đánh rơi xuống thế gian, vĩnh viễn không thể trở về Tiên giới. Đây có phải làm điều ác, có phải thiên lý bất dung không?”
Sau khi cảm khái một phen, hắn lại nhìn Hứa Ứng với ánh mắt căm thù, khó mà che nổi hận ý trong mắt.
Cái chết của những đồng liêu những chiến hữu năm xưa, khiến thù hận của hắn với Hứa Ứng rất khó hóa giải.
Hứa Ứng dò hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trọng Tiêu hừ một tiếng, có vẻ cực kỳ khoái chí nói: “Sau đó ngươi trúng mai phục của chúng ta ở Thái Ất Tiểu Huyền Thiên, cuối cùng cũng trọng thương vẫn lạc, rơi xuống thế giới Nguyên Thú.”
Sắc mặt hắn vui mừng nói: “Chúng ta kiểm kê lại những cường giả mạnh nhất Chư Thiên Vạn Giới, mấy vạn luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ mà trăm không còn một, Thiên thần còn lại không tới hai phần mười, tiên nhân tự chém cảnh giới càng tử thương nặng nề, chỉ có lác đác một số người sống sót. Sau này những Thiên thần may mắn sống sót trở lại thế giới Thiên Đạo...”
Hứa Ứng nghi hoặc nói: “Các ngươi không chia của à?”
Trọng Tiêu nghi hoặc nói: “Chia của? Chia của nào?’
Hứa Ứng tỉnh ngộ, cười nói: “Ta bị người khác coi như chiến lợi phẩm phân chia, đương nhiên đám Thiên thần và luyện khí sĩ may mắn sống sót như các ngươi không có phần rồi. Đối với tiên nhân mà nói, các ngươi chỉ là công cụ, không bằng con chó.”
“Ngươi!” Trọng Tiêu giận tím mặt.
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Chó còn phải cho ăn xương, các ngươi không xứng. Không cần công cụ nữa thì vứt đi, sao phải cho xương.”
Ánh mắt Trọng Tiêu lóe lên vẻ hung dữ, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng nói: “Ngươi hỏi ta vì sao thù hận ngươi. Những Thiên thần đời đầu chúng ta bình định Côn Lôn, dẹp loạn cõi âm và loại trừ bạo động của đám thần linh nguyên thủy, sáng lập Thiên giới, khiến Chư Thiên Vạn Giới vận hành trơn tru dưới Thiên đạo. Nhưng chính vì ngươi mà chúng ta tử thương vô số, tới mức tân thần đoạt quyền, đuổi chúng ta ra khỏi thiên giới! Thù này có nên báo không?”
Chu Thiên tử không nhịn được cười nói: “Đúng là nên báo. Thế nhưng có phải Hứa đạo hữu bảo các ngươi hạ giới chặn giết hắn đâu, cũng có phải Hứa đạo hữu đoạt quyền của các ngươi đâu. Kẻ không coi mạng của các ngươi ra gì là Tiên giới. Các ngươi lập được công lao lớn nhưng không được luận công ban thưởng ngược lại thừa cơ tước đoạt quyền lực của các ngươi, vẫn là do Tiên giới. Ngươi báo thù Hứa đạo hữu chẳng qua là vung đao với kẻ yếu mà thôi.”
Trọng Tiêu cả giận nói: “Ngươi cũng là phản tặc!”
Chu Thiên tử cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải? Nếu ngươi không phải phản tặc, sao phải trốn khỏi thế giới Bản Thủy?”
Trọng Tiêu bị câu hỏi ngược lại này đánh trúng đạo tâm, như sét đánh ngang tai, trợn trừng hai mắt đứng yên tại chỗ.
“Không sai, ta cũng là phản tặc. Ta bị đuổi khỏi thiên giới, không còn nắm giữ thần khí Thiên đạo, ta không còn là Thiên thần, ta chỉ là thần linh ngoại đạo...”
Đầu sói của hắn cũng lẩm bẩm: “Ta là thần linh ngoại đạo nhưng lại làm việc của Thiên thần trong thế giới Bản Thủy, chính là vượt quyền, soán quyền, mưu phản, ta có tội...”
Đầu chim của hắn lại nói: “Ta còn giết Thiên Yêu Thượng Thần, là tội càng thêm tội. Hóa ra ta đã là phản tặc từ lâu rồi.”
Chu Thiên tử cười lạnh nói: “Ngươi đã ở trên thuyền giặc lâu rồi mà không tự biết. Nếu đã lên thuyền giặc, vậy ngươi với Hứa đạo hữu nên hòa giải...”
Trọng Tiêu hừ một tiếng, giận dữ phất tay áo nói: “Đừng có mơ! Ta và lão tặc này không đội trời chung!”
Hứa Ứng cũng không nhịn được nổi giận, cười lạnh nói: “Nể tình ngươi xuống hạ giới không làm việc quá đáng, hôm nay ta tha mạng cho ngươi. Còn dám chọc ta, ta đưa ngươi đi gặp đám đồng liêu với chiến hữu kia!”
Trọng Tiêu nghiến răng nghiến lợi, thân thể càng cao lớn, lạnh lùng nói: “Ta có chúng sinh của thế giới Bản Thủy gia trì, nếu liều mạng với ngươi, biết đâu cũng có sức đánh một trận.”
Hứa Ứng cười ha hả, giọng điệu cứng rắn: “Ta sẽ nghiền nát tinh thần cả ngươi lẫn chúng sinh trong thế giới Bản Thủy, xem ngươi làm được gì!”
Khương Thái sư thấy tình hình sắp mất khống chế, vội vàng rút Thiên Tru kiếm ra cắm vào giữa hai người, cười nói: “Hai người nói bớt vài câu, hai bên lùi lại một bước. Trọng Tiêu, ngươi cũng không muốn chúng sinh trong thế giới Bản Thủy này gặp bất trắc gì đúng không? Hứa đạo hữu có thể phá thần thông của ngươi, nếu có chúng sinh gia trì lại càng nguy hiểm cho họ. Hai bên đều nhường nhịn chút vậy.”
Trọng Tiêu thấy Thiên Tru kiếm cười lạnh nói: “Hóa ra là ngươi, tên đồ tể dùng Thiên Tru kiếm diệt một chư thiên thế giới, uy hiếp các đại chư thiên giao Thiên địa linh căn ra! Vô sỉ bại hoại!”
Chu Thiên tử đang định lên tiếng, Trọng Tiêu lại quét mắt sang: “Ngươi cũng chẳng khá khẩm gì hơn! Ngươi đi cùng họ Hứa và tên đồ tể linh căn, rõ ràng là cá mè một lứa, rặt một lũ bại hoại!”
Đám người trợn mắt nhìn, đằng đằng sát khí.
Lúc này bầu trời đột nhiên hóa thành âm trầm, gió mát hiu hiu thổi lá rụng xào xạc, có vẻ khá tiêu điều.
Trên bầu trời lôi vân dần phủ kín, có tia sét bay tứ tán trong tầng mây, múa lượn như rồng, lưu lại hoa văn rực rỡ trên không trung.
Hứa Ứng lơ đãng nhìn lại, chỉ thấy một lúc lâu rồi mà tia sét trên bầu trời không tan, vẫn luôn treo trên bầu trời.
Dần dà, sấm sét không ngừng bộc phát, tia sét trên trời càng ngày càng nhiều, như bút mực vẽ thành đủ loại văn tự kỳ quái.
Hứa Ứng biến sắc: “Trọng Tiêu, ngươi đang phát động đạo tràng Thiên đạo đấy à?”
Trọng Tiêu nhìn lên bầu trời, gương mặt cũng biến sắc theo, chỉ thấy trên trời đã có tia sét dày đặc, sấm sét nổ vang, rất nhiều tia sét uốn lượn lách tách trên không trung, nối liền với nhau, tạo thành một phù văn Thiên đạo khổng lồ!
Lại có sấm sét nổ vang, nối liền rất nhiều tia sét lại tạo thành phù văn Thiên đạo thứ hai!
“Không tốt! Là Thần Vương của thế giới Thiên Đạo giáng lâm!”
Trọng Tiêu vội vàng bỏ chạy, lao về phía vực Thương Ngô, la lớn: “Ta vừa quyết đấu với ngươi, vận dụng đạo tràng Thiên đạo, bị Thần Vương trên thế giới Thiên Đạo phát giác, bây giờ Thần Vương này giáng lâm truy sát ta!”
Hứa Ứng, Chu Thiên tử và Khương Thái sư đồng thời tăng tốc lao về phía vực Thương Ngô.
“Có lẽ không phải Trọng Tiêu vận dụng đạo tràng Thiên đạo khiến Thần Vương của thế giới Thiên Đạo tới.”
Hứa Ứng nháy mắt mấy cái, mấy hôm nay y xử lý không ít Thiên thần, y cũng phát động đạo tràng Thiên đạo rất nhiều lần, tuy đạo tràng Thiên đạo của y không khổng lồ như của Trọng Tiêu nhưng cũng không thể coi thường.
Nhất là phù văn Thiên đạo mà y sử dụng, có nhiều cái tới từ những vị bá chủ cõi âm như Đông Nhạc, Thương Ngô và Bắc Đế, thậm chí còn có một số phù văn tới từ Côn Lôn.
Đối với Thiên thần trên thế giới Thiên Đạo, những phù văn Thiên đạo này là phù văn của phản tặc!