Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 617 - Ngón Nắm Lôi Đình, Giáng Ba Ngàn Thiên Đạo; Tay Cầm Bầu Trời, Kéo Áo Choàng Kiếp Vân 3

Chỉ thấy kiếp vân hùng hồn không gì sánh được, như cối xay kéo dài ngàn dặm, sấm sét tứ tán, phân nhánh như mạch lá cây, kéo dài khắp bốn phương tám hướng trên tầng mây!

Sấm sét bình thường sẽ đánh xuống đất, số ít lôi điện mới từ dưới đất đánh lên trời, còn sấm sét này chỉ bộc phát liên miên trên tầng mây, như từng nét bút vẽ ra.

Chủ nhân Nê Hoàn cung cực kỳ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Đây là... không thể nào!”

Thời khắc này, trên không trung của Hạo Kinh, luyện khí sĩ Đại Chu chủ chỉ từng món trọng bảo cũng dồn dập ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gương mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Ngoại Thần Trọng Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn lên, ngơ ngác ngắm nhìn bầu trời, hạ giọng nói: “Về mặt đạo hạnh Thiên đạo, hắn đã trên ta. Đây là thủ đoạn của Thần Vương!”

Sở Tương Tương cũng nhìn lên bầu trời, ánh mắt mê ly, có vẻ si mê ngắn nhìn sấm sét tạo thành hình ảnh trong tầng mây, thầm nghĩ: “Ta có nên để hắn viết chữ lên người mình không? Trình độ của hắn cao như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố gì, nhưng động tay động chân lên người ta...”

Trong kiếp vân, sấm sét đan xen, từng tia sét nổ vang trên bầu trời, điện quang tứ tán, tạo thành một phù văn Thiên đạo lớn cỡ trăm ngàn mẫu!

Phù văn Thiên đạo này do năng lực Thiên lôi tạo thành, cực kỳ lóa mắt, phát ra thiên uy hùng hồn.

“Ầm ầm!”

Lại một luồng Thiên lôi nổ vang theo kiếp vân, nương theo tiếng sấm vang rền, tiếng xét xẹt và điện quang tứ tán, rất nhiều năng lượng Thiên lôi tụ tập lại một chỗ, tạo thành càng ngày càng nhiều phù văn Thiên đạo!

“Ầm ầm! Ầm ầm!”

Trong kiếp vân, sấm sét không ngừng nổ vang, điện quang bắn ra tứ phía, dần dà tạo thành một ngàn chín trăm loại phù văn Thiên đạo, phủ kín bầu trời. Những phù văn này lớn cỡ vài trăm mẫu, sáng tới lóa mắt, troe trong kiếp vân Thiên kiếp, thấp thu năng lực kiếp vân!

Lúc trước khi kiếp vân hình thành đã có bán kính ngàn dặm, che khuất cả bầu trời, khiến sắc trời đột nhiên tối đen. Còn bây giờ kiếp vân ngàn dặm chi chút phù văn Thiên đạo, không ngờ lại khiến dưới tầng mây trở nên sáng tỏ không gì sánh được, mọi thứ đều bị bầu trời chiếu rọi!

Nhưng ngay lúc này một thân hình nho nhỏ chậm rãi bay lên, trong sấm sét vang dội thân hình của hắn có vẻ cực kỳ bé nhỏ, càng lúc càng lên cao.

Thân hình này chính là Hứa Ứng.

Hứa Ứng bay lên ngang tầm kiếp vân, nâng tay phải lên, chộp về phía sau. Kiếp vân bị y điều động, kiếp vân phủ kín phù văn Thiên đạo tạo thành một tấm áo choáng khổng lồ khoác lên vai y.

Áo choàng Thiên đạo này phía trước nhỏ bé, phía sau càng ngày càng trải rộng, che kín tầm mắt mọi người, khiến màn trời rung chuyển dữ dội!

Hứa Ứng từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, áo choàng Thiên đạo rung động phần phật sau lưng, vừa phe phẩy vừa không ngừng thu nhỏ.

Cùng lúc đó trên bầu trời, kiếp vân của Chu Thiên tử cũng rút nhỏ kịch liệt!

Hứa Ứng hạ xuống bên dưới, không ngờ năng lượng Thiên kiếp cũng nhanh chóng chảy vào áo choàng Thiên đạo trên vai y, kiếp vân ngàn dặm xoay tròn điên cuồng, năng lượng cuồn cuộn truyền vào áo choàng!

Có năng lượng kia, không ngờ trung tâm vòng xoáy lại tạo thành một dòng lũ hào quang lớn tới vài dặm, nương theo lôi quang và tiếng nổ lớn, ầm ầm trút xuống!

Kiếp vân bán kính hơn ngàn dặm, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thu nhỏ tới tám trăm dặm!

Hứa Ứng tiếp tục hạ xuống, bán kính kiếp vân vẫn đang thu nhỏ, chẳng bao lâu sau đã xuống tới bảy trăm dặm.

Tới khi Hứa Ứng xuống đất, hạ vào Đăng Tiên đài ở Hạo Kinh, chỉ thấy kiếp vân phun trào trên bầu trời chỉ còn bán kính năm trăm bốn mươi dặm!

Lúc này kiếp vân Thiên kiếp vẫn là Thiên kiếp khủng khiếp cấp bậc ngàn dặm, nhưng đã không thể đánh đồng với Thiên kiếp siêu cấp!

Uy lực của Thiên kiếp đã rút mất phân nửa!

Cõi âm, tại luân hồi.

Huyền Ngô, Huyền Dục và, Huyền Thần, Huyền Tinh, tứ đại Thần Vương đột nhiên ai cũng cảm thấy tâm huyết dâng trào, lòng có cảm ứng, Huyền Tinh kinh ngạc nói: “Có người độ kiếp!”

Những Thần Vương khác cũng cảm ứng được có người độ kiếp, Huyền Dục nói: “Bây giờ mà còn dám độ kiếp, chắc là luyện khí sĩ không cò nhiều tuổi thọ,không cần để ý... đợi đã! Các ngươi có cảm ứng được không?”

Huyền Thần, Huyền Tinh cũng biến sắc, cùng gật đầu, trầm giọng nói: “Cảm ứng được!”

“Các ngươi cảm ứng được gì?” Huyền Ngô Thần Vương bị Thương Ngô Đại Đế và Hứa Ứng lần lượt đánh trọng thương, thương thế chưa lành, tu vi kém xa lúc trước, không nhạy cảm bằng nên vội vàng hỏi thăm.

Sắc mặt Huyền Dục cũng hóa thành kinh ngạc và sợ hãi, la lên thất thanh: “Uy lực Thiên kiếp của người độ kiếp đột nhiên giảm bớt phân nửa.”

Huyền Thần vội vàng phất tay, sắp xếp ánh sao trên trời, nhanh chóng tính toán: “Uy lực Thiên kiếp của người này bớt đi bảy thành! Thần khí trên thế giới Thiên đạo, chưởng quản Thiên kiếp, trên thần khí có tổng cộng ba ngàn phù văn Thiên đạo, có một ngàn chín trăm phù văn Thiên đạo mất đi lực lượng!”

Sắc mặt hắn trầm xuống nói: “Điều này chứng tỏ có người lĩnh ngộ Thiên đạo vượt qua thần khí Thiên đạo, vì vậy có thể tước đoạt lực lượng giáng kiếp của thần khí!”

Huyền Tinh Thần Vương lấy làm khó hiểu: “Vậy mới là sáu thành, sao uy lực của Thiên kiếp lại hao tổn bảy thành?”

Huyền Dục thở dài: “Chuyện này nói nên rằng người tước đoạt lực lượng Thiên kiếp nắm giữ Thiên đạo quá tinh diệu cao thâm, xâm nhập quá sâu vào năng lượng Thiên kiếp quá dư thừa, mang thêm một thành năng lượng đi.”

Ba vị Thần Vương khác thầm lo lắng, Huyền Ngô lẩm bẩm: “Là vị tiên nhân nào đi cửa sau, bố trí cho dòng dõi phi thăng à?”

Tiên nhân có quyền thế trên Tiên giới, con cháu sắp phi thăng là thường tới Lôi Hỏa Công Bộ hối lộ. Tiên quan trong Lôi Hỏa Công Bộ sẽ bảo tứ đại Thần Vương lén lút giảm bớt uy lực Thiên kiếp, khiến con cháu tiên nhân có thể độ kiếp phi thăng.

Loại chuyện này cũng không hiếm thấy.

Huyền Dục Thần Vương lắc đầu nói: “Không phải, thiên giới làm gì còn ai, thượng tiên của Lôi Hỏa Công Bộ cũng không rõ tung tích, chúng ta không có mặt, ai kiềm chế Thiên kiếp được?”

Chư vị Thần Vương quay sang nhìn nhau.

Huyền Tinh Thần Vương nói: “Chúng ta có nên nhúng tay không? Giờ chạy về còn kịp.”

Huyền Dục thoáng chần chừ rồi lắc đầu nói: “Luân hồi quan trọng hơn. Ba thành kiếp uy còn lại đủ giết chết đại đa số luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ rồi. Mà cho dù người kia có độ kiếp thành công, hắn cũng chẳng cách nào phi thăng. Nhưng tên thần linh hoang dã luân hồi này, không thể có sơ suất gì được!”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nếu để hắn phục sinh, không khéo hạ giới sẽ lật trời mất!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hứa Ứng đi tới, áo choàng phất phới sau lưng, nương theo tiếng sấm nổ đi tới trước mặt Chu Thiên tử, mỉm cười nói: “Cơ huynh, Ứng may mắn không làm nhục mệnh.”

Chu Thiên tử cúi người thi lễ nói: “Đa tạ Hứa huynh, mời Hứa huynh xuống nghỉ ngơi. Chuyện còn lại cứ giao cho Cơ Mãn.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên Thiên kiếp, lúc này kiếp vân vẫn bao la hùng vĩ, đạo uy Thiên đạo vẫn kinh thiên động địa. Thiên kiếp trước mặt vẫn có thể tùy tiện đánh một vị luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ tới tan xương nát thịt, đạo hạnh ngàn năm tan thành bột phấn!

Nhưng đối với Chu Thiên tử, lúc này Thiên kiếp đã không còn là không thể chiến thắng!

Bình Luận (0)
Comment