Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 620 - Báo Thù 1

Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía, nhìn sang đám luyện khí sĩ Hạo Kinh Đại Chu, cười ha hả nói: “Không đúng! Ta là cô nhi bị đám quyền quý các ngươi vứt bỏ mà thôi! Ta và sư tỷ giúp các ngươi chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu, nhưng trên Thần Chu không có chỗ cho hai tỷ đệ chúng ta! Các ngươi vứt bỏ hai tỷ đệ chúng ta trước, sau đó sư tỷ lại vứt bỏ ta! Cuối cùng...”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn kiếp vân trên bầu trời, mỉm cười nói: “Ngay cả vùng thiên địa này cũng vứt bỏ chúng sinh. Ha ha ha, bọn chúng ăn sạch luyện khí sĩ, chỉ có ta may mắn sống sót. Nếu ta không ăn thịt người, ta sẽ chết; nếu ta không ăn thịt người, người khác sẽ ăn thịt ta! Sư tỷ, ta buộc phải gặt hái thế nhân mới có thể tồn tại tới ngày nay.”

Hắn giang hai cánh tay, sau lưng hiện ra lực đại động thiên, những pháp bảo vừa bị hắn đánh rớt dồn dập rơi vào khống chế của hắn, lơ lửng trên không trung.

Một nửa Hạo Kinh đã bị hắn nắm giữ.

“Sư tỷ, ta dùng Hạo Kinh mà ngươi luyện mai táng các ngươi!”

Thân hình hắn di động, pháp bảo bốn phía đồng thời bộc phát toàn bộ uy lực, tấn công tấn công mọi người!

Hứa Ứng nắm tay Sở Tương Tương, né tránh dư uy của pháp bảo đánh xuống. Cô bé bị hắn kéo tay, quần áo lay động, mỗi lần xoay người lại có bọt nước văng lên.

Trên không trung của Hạo Kinh, tuy những pháp bảo kia có uy lực cường đại, đạo pháp cũng ảo diệu tinh thâm, nhưng hoàn toàn không thể làm bọn họ bị thương.

Kể cả có dư âm xung kích tới đây cũng bị gợn sóng từ áo choàng sau lưng Sở Tương Tương hóa giải.

Áo choàng này ẩn chứa bảy thành năng lượng của Thiên kiếp siêu cấp, được Hứa Ứng luyện chế thành pháp bảo, có thể nói uy lực kinh người.

Sở Tương Tương thấy Hứa Ứng hoàn toàn không có ý tương trợ nên vội vàng hỏi: “Chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không? Chu Thiên tử đã giúp chúng ta không ít việc mà.”

“Ta báo đáp lại càng nhiều.”

Hứa Ứng ánh mắt thăm thẳm nói: “Chỉ là một khách câu cá, nếu Cơ Mãn vẫn không ứng phó được cần ta ra tay thay hắn, thế thì chỉ khiến ta khinh thường hắn. Huống chi đây là vương triều Đại Chu nợ tỷ đệ bọn họ, Thiền Thiền có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước ra tay ngăn cản sư đệ của mình giết chóc, đã coi là nhân từ rồi.”

Sở Tương Tương không hiểu, Hứa Ứng vừa quan chiến vừa giảng giải nguyên nhân trong chuyện này cho cô nghe.

Thiên Công môn là môn phái trong thời Đại Chu, tuy không phải cường thịnh nhưng trong môn phái đều là cao thủ thiên tư xuất chúng. Môn chủ Thiên Công môn cũng là sư phụ của Trúc Thiền Thiền, phụ trách thiết kế rèn đúc tiên thành Hạo Kinh.

Hạo Kinh được thiết kế xong, môn chủ Thiên Công môn phát hiện mục đích của Chu Thiên tử là toàn triều phi thăng, để ba ngàn luyện khí sĩ mạnh nhất Đại Chu tọa trấn tiên thành, đạo tượng bao phủ thế giới Nguyên Thú, bắt cóc chúng sinh, tập trung lực lượng của thế giới Nguyên Thú đối kháng Thiên kiếp, hoàn thành mục đích phi thăng.

Nếu Chu Thiên tử đạt được mục tiêu này, sinh linh trong thế giới Nguyên Thú sẽ đồ thán, chắc chắn không ai sống sót. Vì vậy môn chủ Thiên Công môn lá mặt lá trái, không tập trung vào việc ché tạo Hạo Kinh, có thể kéo dài thì cứ kéo dài.

Sau này tu vi của Trúc Thiền Thiền đại thành, trò giỏi hơn thầy. Chu Thiên tử thấy cô còn xuất sắc hơn môn chủ Thiên Công môn, thế là lấy danh nghĩa biếng nhác tham ô chém môn chủ Thiên Công môn, để Trúc Thiền Thiền tiếp tục dựng thành.

Không ngờ môn chủ Thiên Công môn đích thân dạy dỗ, đã sớm khuyên bảo Trúc Thiền Thiền, vì cứu thương sinh tuyệt đối không thể luyện thành Hạo Kinh.

Trúc Thiền Thiền cũng câu kéo, luyện Hạo Kinh nhưng chỉ luyện chút xíu, còn ra sức yêu cầu vật liệu luyện thành, tham ô mà không hề e ngại gì, coi Hạo Kinh như tòa thành phế liệu.

Chu Thiên tử vốn định giết cô, đề bạt sư đệ của cô lên làm Thiên Công quản lý rèn đúc Hạo Kinh, nhưng Trúc Thiền Thiền cũng biết đạo lý đệ tử học xong thì giết sư phụ, cho nên không truyền nhiều bãn lĩnh thật sự cho sư đệ.

Chu Thiên tử không thể làm gì, lại không thể không dùng cô. Hắn chuyển sang kế hoạch dự bị Bỉ Ngạn Thần Chu, Trúc Thiền Thiền và sư đệ chế tạo chiếc thuyền này nhưng ngày lên thuyền lại không có chỗ cho hai tỷ đệ bọn họ.

Trúc Thiền Thiền không động tay động chân trên Bỉ Ngạn Thần Chu, chỉ dọa bọn Chu Thiên tử sáu ngàn năm, nhưng vẫn để bọn họ sống sót trở về, vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Còn sau này Trúc Thiền Thiền dùng vật liệu tham ô được luyện chế một thần khí Bỉ Ngạn khác, bỏ lại sư đệ tới Bỉ Ngạn, đó là ân oán giữa sư tỷ sư đệ bọn họ.

Trên bầu trời, Phi Lai phong ầm ầm xoay tròn, các loại pháp bảo bay khỏi ngọn núi, có chung đỉnh trống, có cầu vồng thác nước đình đài lâu tạ, có đao thương kiếm kích, không gì không có!

Hai tỷ đệ điều kiện pháp bảo đã đạt tới thành tựu mà người khác khó lòng với tới.

Hai người xuyên thẳng qua từng món pháp bảo, nam nhân đội nón che tế ra một đại đỉnh, trong đỉnh là cảnh thượng thủy hỏa giao luyện, như cối xay úp ngược xuống, đè vào Trúc Thiền Thiền.

Trong thủy hỏa giao luyện đó là trăm ngàn loại đạo tượng khác nhau, hỏa long hỏa phượng hỏa xà hỏa kỳ lân, thủy thần long côn bằng giao long, đủ các loại đạo tượng tạo thành thủy hỏa giao luyện!

Trúc Thiền Thiền tế ra một quả chuông đồng, xuyên qua đạo tràng thủy hỏa kia, xâm nhập vào trong đỉnh. Trên vách chuông đồng tỏa ra đạo tượng vạn vật vạn loại, coong một tiếng ngâm vang, đánh xuyên qua đạo tràng thủy hỏa giao luyện.

Trúc Thiền Thiền nhân cơ hội xông vào trong đỉnh, xuất chưởng đánh lên nắp đỉnh, đại đỉnh lập tức bị cô luyện hóa, phản công lại nam nhân đội nón che, phối hợp với quả chuông trên đỉnh đầu cô, ép về phía nam nhân kia.

“Quả chuông kia hơi quen mắt! Ngài chuông, ngài chuông!”

Hứa Ứng vội vàng buông bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Sở Tương Tương ra, tìm kiếm bốn phía xung quanh, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện tung tích quả chuông, trong lòng biết không ổn vội vàng la lên: “Thất gia, ngươi có thấy ngài chuông đâu không?”

Nhưng Ngoan Thất cũng không rõ tung tích.

Hứa Ứng trong lòng máy động, đột nhiên biết Ngoan Thất và quả chuông đang ở đâu. Chuông đồng mà Trúc Thiền Thiền vừa tế lên rõ ràng là quả chuông!

“Trúc Thiền Thiền tự biết tu vi không đủ, kém xa nam nhân đội nón che nên mời ngài chuông ra tay.”

Hứa Ứng tự an ủi mình như vậy nhưng chẳng mấy chốc đã thôi lừa mình dối người: “Chắc chắn là cô ả Thiền Thiền này lén lút lưu lại dấu ấn của mình lên người ngài chuông và Thất gia, ép ngài chuông và Thất gia bán mạng cho cô nàng!”

Khoảng một trăm luyện khí sĩ Đại Chu kết thành trận thế đánh tới, xâm nhập đại dương pháp bảo mênh mông này, định kéo nam nhân đội nón che vào trong trận.

Chính giữa đại trận có tiên quang chiếu rọi, là một trận pháp tiên gia, khí tiên quang lan tỏa, chỉ thấy một đạo tượng Ký Châu lóe lên tận trời, phá liền vài chục món pháp bảo, yển hộ sát trận đánh về phía nam nhân đội nón che!

Nam nhân đội nón che đối mặt với bao vây của Trúc Thiền Thiền và đám luyện khí sĩ Đại Chu, không những không hoảng hốt, thậm chí còn có thể thong dong điều động các loại pháp bảo, đánh ngược lại đám người, để tiên trận không thể áp sát.

Bình Luận (0)
Comment