Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 625 - Gặt Hái Toàn Thiên Hạ 1

Quả chuông nói: “Chúng ta coi cô là bằng hữu, giúp cô là chuyện đương nhiên.”

Nó suy nghĩ, đột nhiên rùng mình: “Không phải cô lưu dấu gì đó trên người ta, áp đặt suy nghĩ của ta đấy chứ?”

Trúc Thiền Thiền lắc đầu nói: “Dấu ấn trên người các ngươi đã được phá giải, có dấu ấn thì hai người sẽ cảm giác được.”

Cô nhìn về phía Hứa Ứng, cúi người vái một cái rồi nói: “Thiền Thiền cô phụ lòng tin của các ngươi, tương lai ta sẽ báo đáp. Ta giết Chu Thiên tử, thế giới Nguyên Thú đã không còn nơi dung thân cho ta. Hôm nay ta phải rời khỏi Nguyên Thú.”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Chu Thiên tử chưa chết.”

Thân thể Trúc Thiền Thiền cứng đờ, nói: “Ta càng không thể ở lại Nguyên Thú. Hạo Kinh đã bị hủy, hắn sẽ bất chấp tất cả truy sát ta. A Ứng, ngài chuông, Thất gia...”

Tiên thảo màu tím thò mấy cái lá ra khỏi trán rắn lớn, Trúc Thiền Thiền bổ sung: “Còn cả Thảo gia nữa, hôm nay từ biệt chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại. Nhưng thể nào cũng có ngày ta trở về Nguyên Thú, giết chết Cơ Mãn!”

Cô khập khiễng đi tới trước mặt Hứa Ứng, giang hai tay ra. Hứa Ứng và cô ôm nhau một cái, nói: “Bảo trọng.”

Trúc Thiền Thiền buông y ra, ôm lấy quả chuông, vỗ nhẹ vài cái, quả chuông cả kinh kêu lên: “Không phải ngươi lại lưu thêm dấu ấn vào người ta đấy chứ?”

“Ai mà biết được.”

Thiền Thiền cười nói, giang hai tay với Ngoan Thất. Ngoan Thất rủ cái đầu lớn xuống, Trúc Thiền Thiền đứng bên một miếng vảy lớn bên miệng con rắn, nghiêng đầu định ôm lấy miếng vảy, nhưng miếng vảy quá lớn.

Tiên thảo màu tím chui ra khỏi người Ngoan Thất, hái một chiếc lá ra đưa cho cô.

Trúc Thiền Thiền xúc động, hai mắt đỏ bừng, hạ giọng nói: “Tạ ơn.”

Cô đi tới trước Sở Tương Tương, ôm lấy thiếu nữ này, hạ giọng nói: “Trông coi hắn chặt vào, đừng để hồ ly tinh khác cướp mất.”

Sở Tương Tương cười nói: “Muội muội yên tâm, ta sẽ không cho bất cứ con hồ ly tinh nào có cơ hội.”

Hứa Ứng gọi Trúc Thiền Thiền đang định đi lại, lấy một ngọc giản ra, cười nói: “Lúc trước ngươi muốn giết Chu Thiên tử, không muốn chém cảnh giới luyện lại tổ pháp Nê Hoàn cung. Bây giờ ngươi đi rồi, chắc sẽ có thời gian tu luyện chứ?”

Trúc Thiền Thiền nhận lấy thể ngọc, nhìn y một hồi, đột nhiên khập khễnh bước tới, ngẩng đầu hôn lên mặt y một cái.

Sở Tương Tương vừa kinh ngạc vừa tức tối, lắp bắp nói: “Thiền Thiền, ngươi, ngươi... hồ ly tinh!’

Trúc Thiền Thiền cười một tiếng, một con thuyền xuất hiện dưới chân, áng mây tự sinh, chở thiếu nữ bồng bềnh bay lên, tới tận mây xanh.

“Ta đã bảo cô cẩn thận hồ ly tinh mà!” Giọng nói của cô vọng lại từ tầng mây, chẳng bao lâu sau con thuyền đã đi xa, biến mất không còn tăm hơi.

Ngoan Thất đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem, rốt cuộc Thiền Thiền lão tổ có tham ô không?”

Hứa Ứng nói: “Chắc chắn có tham ô. Nếu không Phi Lai phong khổng lồ như vậy từ đâu chui ra? Lúc trước chúng ta đi đào mộ, kiếm được nhiều bảo bối, lúc chữa cho ngài chuông làm sao dùng hết được, đương nhiên bị cô ấy luyện thành một phần của Phi Lai phong rồi.”

Ngài chuông nói: “Nhưng hình như lúc cô ấy giúp ta tái tạo thân thể lại không tham ô.”

Ngoan Thất nói: “Tiểu thế giới trong cơ thể ta còn lớn hơn ta, tốn rất nhiều vật liệu.”

Sở Tương Tương nói: “Lúc cô ấy giúp ta luyện bảo, tuyệt đối không tham ô.”

Hứa Ứng ngừng đề tài này, cười nói: “Tạm thời bỏ qua chuyện này đi, tương lai gặp lại thì hỏi cô ấy một câu là được. Thất gia, chúng ta nên làm việc chính thôi.”

Ngoan Thất không hiểu, dò hỏi: “Việc chính gì?”

Hứa Ứng nhìn về phía Thần Châu đại địa, từng ngọn núi cổ xưa bao phủ trong làn sương mù màu xanh, toát lên vẻ cổ kính thần thánh.

“Việc Thất gia cần làm lần này là dùng cảnh giới Khấu Quan kỳ thứ hai khiêu chiến môn chủ giáo chủ tông chủ của các môn phái trong thiên hạ, sửa lại danh tiếng cho na pháp!”

Ánh mắt y nhìn về phía Ẩn Long sơn gần nhất, nơi này có một môn phái tên là Long Ẩn tông. Y mỉm cười nói: “Từ Phúc, lục đại na tổ và đám khách câu cá dân cắt rau hẹ khiến cho thế nhân hiểu lầm na pháp, nên loại bỏ hiểu lầm đó đi. Nào, chúng ta tới gặp Long Ẩn tông chủ, lý luận với hắn!”

Trong lòng Ngoan Thất lo lắng bất an, vội vàng đuổi theo y, luôn miệng hỏi: “Ta có thể khiêu chiến các tông chủ trong thiên hạ thật chứ? Ứng gia, ta cảm thấy mình chưa đủ cứng, những tông chủ kia hết sức lợi hại, là nhân tài được sàng lọc ngàn vạn lượt...”

Hứa Ứng suy tư nói: “Bọn họ trở về từ Côn Lôn, trong thời gian vừa qua cũng đủ cho bọn họ đột phá tu luyện tới cảnh giới Thập Nhị Trọng Lâu rồi. Cao hơn Ngoan Thất một cảnh giới. Thất gia là cự thú viễn cổ, khí huyết hùng hồn hơn bọn họ, có thể bù đắp chênh lệch về cảnh giới, không coi là ức hiếp bọn họ.”

Ngoan Thất nháy mắt mấy cái: “Thất gia mà A Ứng đang nói có thật là ta không?”

Trên Long Ẩn tông, tiên khí Ngũ Long trụ lơ lửng trên núi, tỏa ra từng luồng tiên quang.

Ngoan Thất kinh hãi dò hỏi: “A Ứng, sao ngươi không khiêu chiến bọn họ? Ngươi mới cảnh giới Trọng Lâu, cũng giống họ mà.”

“Thế thì là ức hiếp thật rồi, không thể hiện được ảo diệu của tổ pháp.”

Hứa Ứng thở dài, sầu não nói: “Bây giờ ta quá mạnh.”

Bọn họ tới trước sơn môn Long Ẩn tông. Hứa Ứng và Sở Tương Tương không lên núi mà đứng lơ lửng trên Tương Giang, ra hiệu cho Ngoan Thất tiến tới luận bàn.

Ngoan Thất dốc hết dũng khí thò đầu xuống từ trên mây, cất cao giọng nói: “Tông chủ Long Ẩn tôn giả, luyện khí sĩ Ngưu Ngoan Thất, tu luyện được tổ pháp trong na pháp, mở động thiên na tổ Nê Hoàn cung, hôm nay tới đây thỉnh giáo tông chủ, dương danh na pháp. Mong tông chủ chỉ giáo!”

Hắn vừa nói xong, toàn bộ Long Ẩn tông xôn xao, hàng loạt đệ tử tuôn ra, đằng đằng sát khí.

Long Ẩn tông phát triển một thời gian, đã thu nhận không ít đệ tử, môn phái dần hưng thịnh. Nhưng hành trình tới Côn Lôn khiến mọi người trong thiên hạ ý thức được nguy hại của na pháp. Tông chủ Long Ẩn tông Đào Trúc dũng cảm phế bỏ động thiên lục bí của mình, quay về luyện khí sĩ, tránh cho tu vi có thành tựu lại bị kẻ khác gặt hái.

Hợp tác giữa Long Ẩn tông và thế gia na sư cũng vì vậy mà kết thúc, lúc trước loại môn phái như Long Ẩn tông muốn đặt chân thì phải dựa vào sức đông người, dù sao Long Ẩn tông cũng chỉ còn một vị tông chủ, không dựa vào đại thế gia thì khó mà sống được.

Nhưng bây giờ người người trong thiên hạ đều biết na pháp là pháp môn hại người, thậm chí ngay cả na tổ cũng gặt hái thế nhân, thế gia na sư cũng khó mà bình an, tình cảnh thay đổi ngất trời.

Bây giờ thế gia na sư buộc phải dựa vào những môn phái cổ xưa này mới nhận được truyền thừa luyện khí, phế bỏ truyền thừa na pháp nhà mình.

Đào tông chủ của Long Ẩn tông đi ra khỏi tông môn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con rắn lớn từ trên tầng mây rủ đầu xuống. Hắn hít một hơi lạnh: “Cái thứ này mà cũng là lão?”

Ngoan Thất trời sinh đạo tượng, thân thể ẩn trong tầng mây, thấy đầu không thấy đuôi. Sau đầu hắn lại có hai sừng đen trắng, diễn sinh âm dương nhị khí, hình thành thái cực đồ, quả thật kinh người.

Chẳng trách Đào tông chủ kinh ngạc như vậy.

Bình Luận (0)
Comment