Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 642 - Thần Vương Giáng Phạt 1

Chủ nhân Nê Hoàn cung nói: “Đây là tiên phù hạ phàm của thế giới Thiên Đạo, có bảo vật này ta có thể phi thăng lên thế giới Thiên Đạo, thông qua thế giới Thiên Đạo lên Tiên giới!”

Hứa Ứng nhìn tiên phù kia, trong lòng chấn động, chỗ y cũng có một tấm.

Thanh Bích tiên tử thoáng chần chừ, nhìn về phía Hứa Ứng.

Chủ nhân Nê Hoàn cung là người cô khâm phục nhất trong cuộc đời này, cô coi chủ nhân Nê Hoàn cung là huynh trưởng, là hảo hữu, là lương sư.

Cô và chủ nhân Nê Hoàn cung không có thù hận, cô chỉ muốn tìm kiếm chân tướng năm xưa. Cô muốn biết chủ nhân Nê Hoàn cung phong hoa tuyệt đại năm xưa có còn hay không.

Lời nói của chủ nhân Nê Hoàn cung lại khiến cô thấy được người khổng lồ hùng vĩ năm xưa, thấy được thủ lĩnh chính đạo năm xưa, trong lòng vẫn có chính khí chưa bị mài mòn, vẫn có ngọn lửa chưa bị lụi tắt.

Nhưng cô không biết Hứa Ứng sẽ làm như thế nào, quyết chiến với chủ nhân Nê Hoàn cung hay buông tha cho hắn?

Ánh mắt chủ nhân Nê Hoàn cung nhìn sang phía Hứa Ứng: “Thần tiên bất lão nghĩ sao?”

Hứa Ứng đi tới, ánh mắt phức tạp nói: “Ta rất muốn cho ngươi một cơ hội, để ngươi phi thăng, tiến lên Tiên giới. Ta muốn thấy người tâm địa thâm độc đa mưu túc trí như ngươi có thể gây họa gì cho Tiên giới... Thế nhưng trên Cửu Nghi sơn có chôn một tấm da người, ta từng nói với hắn, ta sẽ báo thù cho hắn.”

Chủ nhân Nê Hoàn cung nói: “Hắn tên là gì?”

“Chu Tề Vân.”

Hứa Ứng nhẹ nhàng vung tay, từng vòng động thiên sau lưng chủ nhân Nê Hoàn cung bỗng bồng bềnh rơi xuống như chiếc lá rụng.

Hắn thầm kinh ngạc, chủ nhân Nê Hoàn cung không hề phản kháng, để mặc y cắt đứt tứ đại động thiên của mình.

Hứa Ứng thoáng chần chừ, không tiếp tục ra tay.

Chủ nhân Nê Hoàn cung khẩn thiết nói: “Thần tiên bất lão, cho ta một cơ hội, trên lưng ta gánh vác tiên dược của tất cả những người tu luyện na pháp trong bốn mươi tám ngàn năm qua, cho ta phi thăng xem thử! Cho ta một cơ hội, cho ta thử thay đổi thiên địa này.”

Hứa Ứng giơ tay, sắc mặt âm trầm bất định, đột nhiên thu tay về, quay người bỏ đi.

Thanh Bích tiên tử ngây ngốc theo Hứa Ứng xuống núi.

Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng vẫn đang phân vân dữ dội.

Y không muốn bỏ qua cho chủ nhân Nê Hoàn cung nếu chủ nhân Nê Hoàn cung liều mình giao chiến với y, y còn có thể ra tay giết người. Nhưng chủ nhân Nê Hoàn cung hoàn toàn không phản kháng, lại khiến y không thể ra tay giết hắn.

“Chủ nhân Nê Hoàn cung đúng là kỳ tài ngút trời.” Hứa Ứng đột nhiên nói.

Thanh Bích gật đầu, bước theo bên cạnh y,nói nhỏ: “Hắn đúng là kỳ tài, rất nhiều chiêu pháp thần thông thất truyền, hắn chỉ cần nghe người khác miêu tả lại là khôi phục được như xưa. Có một số công pháp thất truyền, hắn chỉ dựa vào một số tàn thiên ít ỏi mà có thể suy luận ra. Những thẻ ngọc đạo thư mà người khác đọc không hiểu nổi, hắn cũng có thể lĩnh ngộ. Trong thời đại của chúng ta, hắn là ngôi sao chói mắt nhất.’

Hứa Ứng im lặng một hồi rồi nói: “Hắn rất thông minh, thủ đoạn rất lợi hại.”

Thanh Bích nói: “Nếu hắn không thông minh, thủ đoạn không lợi hại, hắn đã chẳng sống được tới giờ.”

Hứa Ứng nói: “Hắn loại bỏ tất cả khách câu cá dân cắt rau hẹ, là có lợi cho thế giới Nguyên Thú, tuy hắn cũng là khách câu cá, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt.”

Thanh Bích không hiểu ý y nói: “Hắn từng hại chết rất nhiều người như Chu Tề Vân.”

Hứa Ứng nói: “Thực lực của hắn cực kỳ cường đại, gặt hái nhiều cường giả như vậy, cả thân thể, pháp lực, thần thông, nguyên khí, âm dương nhị khí hay nguyên thần đều vượt xa ta. Hắn còn có bí tàng Ngọc Trì động thiên na tổ, nếu thật sự động thủ, ta không phải đối thủ của hắn.”

Y giải thích với Thanh Bích: “Chỗ dựa lớn nhất của ta là thần thông trong kiếp đầu tiên, tứ đại động thiên na tổ và khả năng khống chế Thiên đạo. Nhưng cho dù ta kéo Thiên kiếp tới cũng không có tác dụng gì với hắn. Tu vi thực lực của hắn vượt xa ta, nếu ta chống cự, trong tình huống không sử dụng được gì, tu vi thực lực của hắn cũng hơn xa ta. Còn thần thông kiếp đầu, ký ức kiếp đầu tiên của ta còn chưa thức tỉnh, chỉ sử dụng được vài loại thần thông. Cho nên dẫu ta có ra tay cũng chưa chắc đã bắt được hắn.”

Thanh Bích tiên tử nói: “Hắn là thiên tài hiến có trên thế gian, lại tập hợp nhiều tiên dược na tiên trong quá khứ hòa làm một thể, lực lượng lục bí đã đạt tới mức độ khó mà tưởng tượng nổi.”

Hứa Ứng thở phào một tiếng nói: “Cho nên thật ra không phải ta không muốn báo thù cho Chu Tề Vân mà là không làm được.”

Thanh Bích tiên tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi nói vậy là tự an ủi tâm linh bản thân?”

Hứa Ứng á khẩu không trả lời được.

Thiếu nữ này tâm tư quá nhạy cảm, nói năng thường đâm trúng tim đen, trực tiếp vạch trần mấy lời dối trá của y.

Hứa Ứng lúng ta lúng túng nói: “Ta chỉ...’

Thanh Bích cười nói: “Ngươi chỉ bị hắn đả động, quyết tâm để hắn phi thăng thử xem có được không. Ngươi còn muốn để hắn thử một phen, xem hắn có thể thay đổi Thiên đạo bất công, có thể cải biến Tiên giới hay không. Đúng chưa?”

Hứa Ứng liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Thanh Bích cô nương, cô hiểu ta đến vậy sao?’

Thanh Bích mỉm cười, cô như buông được gánh nặng trên vai, không còn nghĩ tới chuyện thiện ác của chủ nhân Nê Hoàn cung nữa, có vẻ sáng sủa hơn nhiều. Cô cười nói: “Đương nhiên rồi. Ta từng gặp ngươi, hiểu rất rõ về ngươi.”

Hứa Ứng nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, nhớ tới lức chăn dê dưới Cửu Nghi sơn gặp được cô, bỗng dừng bước hỏi lại: “Thế vì sao năm xưa trên ngọn núi này, cô lại không từ mà biệt?”

Thân thể Thanh Bích run rẩy, cứng đờ tại chỗ.

Hứa Ứng nói: “Ký ức của ta đã được giải tỏa, ta nhớ được nhiều kiếp trước, chúng ta thiếu chút nữa là ở bên nhau. Nhưng vì sao cô không từ mà biệt?”

Thanh Bích im lặng.

Trên bầu trời vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, đó là chủ nhân Nê Hoàn cung kéo kiếp vân tới, Thiên kiếp của hắn đang nổi lên.

Thanh Bích tiên tử quay đầu, trên trời là lôi quang ẩn hiện, chấn động ầm ầm. Cô cười nói: “Ngươi cũng nhớ ra rồi? Ngươi là thần tiên bất lão, bất lão, bất tử, bất diệt, cô gái nào thích ngươi cũng là sai lầm, thêm tội cho mình.”

Cô quay đầu lại buồn bã nói: “Hồng nhan cũng có lúc già nua, ngươi vẫn còn là thiếu niên, ta đã tóc trắng khắp đầu. Huống chi cuối cùng sẽ có ngày ngươi phải đi khỏi. Khi ngươi tỉnh lại, ngươi không nhớ được người từng bầu bạn bên gối, cũng chẳng nhớ nổi quá khứ giữa các ngươi.”

Hứa Ứng bước tới, đi đến bên cạnh cô, nói nhỏ: “Cho nên rời xa mới là đúng đắn ư?”

Thanh Bích lắc đầu nói: “Ngươi đang làm rối loạn đạo tâm của ta.”

Trên bầu trời, phạm vi bao phủ của lôi vân càng lúc càng rộng, đợt Thiên kiếp siêu cấp này đã dần dần bao phủ cả Thập Vạn Đại Sơn, nhanh chóng khuếch trương ra ngoài.

Thanh Bích tiếp tục xuống núi, nói: “Rời xa chưa chắc đã là đúng nhưng có thể khiến đạo tâm của ta bình tĩnh lại. Cứ qua khoảng mười năm là ngươi lại quên đi mọi thứ, ta không muốn có ngày như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment