Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 647 - Bồng Lai Tiên Cảnh 2

“Nếu không phải trận chiến bốn vạn năm trước mấy lão già này bị chúng ta đánh cho tàn phế, tân thần làm sao dám leo lên thượng vị? Lần này đám Thần Vương tân thần chịu thiệt trước mấy lão già này rồi!”

Trên bầu trời cõi âm đột nhiên có vết nứt khổng lồ xuất hiện, xuyên qua bầu trời, tiếp đó trời xanh nứt ra, để lộ một con mắt khổng lồ, xoay một vòng rồi nhìn vào luân hồi.

Bên dưới Đông Nhạc, Bắc Âm và Thương Ngô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt như điện quét về phía con mắt lớn kia.

Con mắt vực sâu thấy tình hình ở địa điểm luân hồi, lập tức khép mắt lại, vực sâu biến mất, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.

“Mấy lão già này còn chủ động khiêu khích Tiên giới, đúng là chán sống rồi!”

Trong vực sâu vang lên tiếng cười: “Nhưng biết đâu đây lại là chuyện tốt. Thiên hạ không thay đổi thì chúng ta kiếm đâu ra cơ hội Đông Sơn tái khởi?”

Côn Lôn thần sơn, Tây Vương Mẫu ánh mắt xa thẳm nhìn vào sâu trong u minh.

“Nữ đế trong luân hồi còn chưa khôi phục, Tiên giới vẫn còn cơ hội cứu vãn, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này. Tiên nhân trên Tiên giới còn ngồi yên được sao? Thứ nên tới thì kiểu gì cũng sẽ tới!”

Tây Vương Mẫu thở dài, hạ giọng nói: “Tứ đại bá chủ chưởng quản cõi âm luôn không hòa hợp với nhau, không ngờ sau khi chết một lần lại bắt đầu liên thủ. Ta vốn định nhân cơ hội này khiến bọn họ thần phục, không ngờ lại bị thằng nhóc họ Hứa nhanh chân làm trước.”

Vị thần nữ này nhíu mày nhìn về phía Dao Trì của mình.

Đáng lẽ nơi đó sẽ có Dao Trì tiên thủy tích tụ bốn vạn năm, cho dù hơi ít cũng đủ để hồi sinh tứ đế.

Nhưng Dao Trì tiên thủy này bị ai đó cuỗm mất phân nửa, khiến kế hoạch thu phục tứ đế của Tây Vương Mẫu thất bại.

“Những thần linh nguyên thủy như chúng ta không thể đấu đá lẫn nhau nữa. Cũng tới lúc nên hợp tác rồi.”

Địa điểm luân hồi, xung quanh hỗn độn, Thiên thần trấn thủ tại đây kẻ chết người trốn, còn có thi thể lớn lớn nhỏ nhỏ lổm ngổm dưới đất, có cái bị xé rách, có cái bị hóa thành tro tàn, như tiền giấy bị đốt trụi, cái chết hết sức kỳ quái.

Sâu trong luân hồi, có thần lực phun trào, một bóng người đang bước ra từ trong luân hồi.

Thân thể người này như trong Chư Thiên Vạn Giới, bước qua từng thế giới đi về phía này, lúc là nam nhân, khi lại hóa thành nữ nhân, già trẻ lớn bé không ngừng.

Người này đi tới, lại hóa thành thần long, hóa thành mãnh hổ, hóa thành phượng hoàng, hóa thành thần linh.

Khi sắp ra ngoài luân hồi, cuối cùng người này lại hóa thành một cô gái phong hoa tuyệt đại, tiếp tục đi ra phía ngoài mặt phẳng luân hồi.

Quầng sáng luân hồi lại bùng lên rực rỡ, như một mặt gương dựng dưới đất.

Thần nữ đi ra từ trong gương chính là thần linh chưởng quản luân hồi.

“Huyền Nữ, năm xưa Ngụy Thần Thiên đạo và chư tiên giết chết rồi trấn áp chúng ta, trải qua hơn sáu vạn năm, chúng ta phục sinh, ngươi cũng đã thoát khốn. Bất luận năm xưa chúng ta có mâu thuẫn gì, hôm nay không nên nhắc lại nữa.”

Đông Nhạc nói với nguyên thần vị Luân Hồi Huyền Nữ kia: “Ngươi chưa phục sinh, Dao Trì tiên thủy có thể phục sinh ngươi. Tây Vương Mẫu chưởng quản Dao Trì tiên thủy, nếu tới cầu cô ta chắc chắn cô ta sẽ giở công phu sư tử ngoạm đòi chúng ta thần phục. Cô ta muốn trở thành chúa tể chư thần, nhưng cũng may còn người khác có Dao Trì tiên thủy.”

Bắc Âm Đại Đế quay người đi khỏi nói: “Huyền Nữ, chúng ta kết một thiện duyên cho ngươi, ngươi cứ biết thiện duyên này là được, ân oán năm xưa đừng nhắc lại. Ngươi tự tới tìm nhóc họ Hứa, hắn có Dao Trì tiên thủy, sẽ phục sinh cho ngươi. Không nên ở lại đây lâu, ta đi trước một bước.”

Thương Ngô cất bước đi vào bóng tới: “Khẩu vị của thằng nhóc họ Hứa rất lớn, tốt nhất ngươi nên có con gái.”

Vị thần nữ trong mặt kính luân hồi còn chưa hoàn toàn ra khỏi kính thì ba người đã đi khỏi.

Một lúc lâu sau trong mặt kính luân hồi lóe lên ánh sáng, một cô gái với đôi chân thon dài bước ra khỏi kính, y phục trắng noãn hơn tuyết.

“Ba lão già này, năm xưa là vì các ngươi đấu đá lẫn nhau nên ta mới thành người đầu tiên bị Tiên giới khống chế. Bây giờ lại nói kết thiện duyên gì đó.”

Cô gái này men theo ánh sáng trong kính đi thẳng về phía trước, chỉ thấy ánh sáng của mặt kính luân hồi luôn chiếu lên người cô, dần dần bay cao, như vầng trăng treo trên bầu trời.

Vầng trăng bám theo cô, chiếu rọi khắp sơn hà.

“Thằng nhóc họ Hứa? Là thằng nhóc họ Hứa đấy à? Hắn từng vì một cô gái mà đi qua khu vực luân hồi...”

Thế giới Thiên Đạo, đột nhiên có ba luồng tiên quang từ hạ giới bay tới, soi sáng cả thế giới này. Trong tiên quang, tam đại Thần Vương xuất hiện.

Huyền Dục, Huyền Tinh và Huyền Thần, ba vị Thần Vương đều bị trọng thương. Chúng thần mới gặp tam đại bá chủ cõi âm một khoảnh khắc thôi đã lập tức biết không ổn, ngay lúc sống chết trước mắt đã tế ra tiên phù hạ phàm, ai nấy chạy về thế giới Thiên Đạo.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà bọn họ đã bị trọng thương, chỉ thiếu chút nữa là không thể sống sót trở về thế giới Thiên Đạo!

Huyền Tinh trong lòng còn sợ hãi: “Chẳng trách Huyền Ngô Thần Vương bị thương nặng vậy, ba lão già kia thật quá lợi hại!”

Huyền Thần sắc mặt trắng bệch nói: “Đám Thiên thần năm xưa không khoác lác, quỷ thần nguyên thủy hoàn chỉnh đúng là lợi hại! Cựu Thần có thể chiến thắng bọn họ, thực lực đúng là khủng khiếp!”

Huyền Dục Thần Vương trấn áp thương thế nói: “May là chúng ta chạy nhanh, chỉ tiếc cho những Thiên thần trấn áp luân hồi. Nếu không nhờ bọn họ dũng cảm hi sinh, không khéo chúng ta cũng chẳng thể sống sót trở về!”

Hắn còn đang đau lòng về cái chết của các Thiên thần này, đang định rơi lệ tế lễ thì lại phát hiện thi thể của Huyền Ngô Thần Vương bên cạnh, còn có mấy con cự thú viễn cổ đang gặm nhấm thi thể Huyền Ngô Thần Vương, đã ăn được non nửa vị Thần Vương này.

“Huyền Ngô sư huynh!”

Ba vị Thần Vương vừa sợ vừa giận, vội vàng đuổi đám cự thú này đi.

“Kẻ độ kiếp kia không chỉ vượt qua Thiên kiếp thậm chí còn phi thăng lên thượng giới giết chết Huyền Ngô Thần Vương!”

Ba vị Thần Vương kiểm tra thi thể Huyền Ngô, sắc mặt nghiêm nghị. Chuyện lần này khiến bọn họ cảm thấy thất bại, Huyền Ngô bị giết, Luân Hồi trốn thoát, còn để một người độ kiếp phi thăng lẻn vào Tiên giới. Đây là chuyện bọn họ chưa bao giờ gặp phải kể từ khi nắm quyền trên thế giới Thiên Đạo đến giờ.

Huyền Dục Thần Vương ngẩng đầu nhìn về phía Tiên giới nói: “Kẻ phi thăng này có thực lực cực mạnh, cho dù Huyền Ngô không bị thương e là cũng không phải đối thủ của hắn. Trên thế gian sao lại có quái vật như vậy?”

Ánh mắt hắn lộ vẻ bất an.

Tứ đế cõi âm thì cũng thôi, thực lực vốn đã cường đại rồi, huống chi lại còn lại thần linh Thiên đạo nguyên thủy, khí hương hỏa thâm hậu.

Nhưng kẻ phi thăng đáng sợ vượt qua cả Thần Vương này đúng là bất hợp lý!

Thế gian nào phải Tiên giới, sao lại có sinh linh cường đại như vậy?

Huyền Ngô dò hỏi: “Kẻ phi thăng làm cách nào phi thăng tới Tiên giới? Không có Thần Vương dẫn đường, hắn làm sao phi thăng được!”

Huyền Dục phân tích nói: “Trong tay những Thiên thần hạ phàm có tiên phù hạ phàm. Chắc chắn hắn đã giết một vị Thiên thần, cướp lấy . Bây giờ người này đã lẻn vào Tiên giới.”

Bình Luận (0)
Comment