Ban đêm trên biển có tiếng sấm sét vang dội, đột nhiên mưa gió ùn ùn kéo tới, giữa sấm sét loáng thoáng thân thể thần ma hùng vĩ giữa biển cả và mây đen, làm dấy lên sóng gió ngập trời, giơ tam xoa kích trong tay đâm về phía này!
Thấy vũ khí kia sắp đâm xuyên qua thuyền lầu, đột nhiên lại một tia chớp lóe lên, thuyền lầu Bồng Lai lái vào một thời không khác.
Đột nhiên ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt họ, lúc này thuyền lầu Bồng Lai đang đi xuyên qua một vách đá rậm rạp, hai bên bờ là những ngọn núi chỉa lung tung như bụi gai, cực kỳ sắc bén!
Thuyền lầu Bồng Lai chạy qua eo biển này, Ngoan Thất quay đầu nhìn lại rồi ukhông khỏi kinh hãi. Đây nào phải eo biển? Rõ ràng là miệng của một con cự thú!
Đây là một con cự thú đã chết, vừa rồi thuyền lầu Bồng Lai chạy qua phần xương miệng của nó.
“May là đã chết, nếu còn sống...” Ngoan Thất rùng mình một cái.
Còn chưa rùng mình xong lại thấy thuyền lầu Bồng Lai đi vào một thời không khác, một con quái vật khổng lồ đang lao thẳng tới trước mặt, là một chiếc thuyền lầu với quy mô còn khổng lồ hơn. Hai chiếc thuyền lướt sát qua nhau.
Ngay khoảnh khắc giao nhau, thuyền lầu Bồng Lai bị chiếc thuyền lớn kia ép tới mức rung lên răng rắc, nếu đâm trúng e là tan thành từng mảnh!
Ngoan Thất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên chiếc thuyền lâu kia cánh buồm san sát, có chín cung điện hùng vĩ, mười hai tòa nhà lầu cao vút trong mây, còn có vô số gian phòng lớn lớn nhỏ nhỏ.
Mạn thuyền cắm đủ loại cờ xí, một lá cờ được cuồng phong vén lên, trải rộng ra, bên trên thêu một chữ “Tần”.
“Đó là thuyền gì?’
Ngoan Thất nhìn qua xung quanh, chỉ thấy chiếc thuyền kia xuyên thẳng qua thời không hỗn loạn trên mặt biển, đột nhiên biến mất không còn tung tích.
“Chẳng lẽ chiếc thuyền kia là...”
“Ngài chuông, Thảo gia. Chắc chiếc thuyền vừa rồi là thuyền mà A Ứng và Từ Phúc đã dùng để vượt biển bốn ngàn năm trước!” Ngoan Thất biến sắc, vội vàng la lên.
Quả chuông bị dọa tới mức vang lên leng keng, vội vàng nói: “Ngươi đừng nói bậy! Làm sao chúng ta lại gặp thuyền của bốn ngàn năm trước?”
Cỏ mộ phần chui ra từ trán Ngoan Thất, run lẩy bẩy.
Ngoan Thất cũng run lẩy bẩy nói: “Đúng là chiếc thuyền đó! Ta còn thấy chữ Tần!”
Sở Tương Tương đưa đầu tới, suy đoán: “Có lẽ năm xưa Ứng thúc thúc và Từ Phúc bỏ lại chiếc thuyền này, cuối cùng chiếc thuyền cứ trôi dạt trên biển. Ngươi thấy trên thuyền có ai không? Ta cảm thấy chắc chắn trên thuyền không có người.”
Ngoan Thất suy nghĩ, hình như thấy trên thuyền có người, lại hình như không có.
Lúc này giọng nói của Hứa Ứng vang lên: “Trong vùng biển này có gặp chuyện gì cũng không lạ, không khéo cảnh tượng các ngươi vừa thấy chính là ta của bốn ngàn năm trước. Khi đó ta và Từ Phúc dẫn theo tinh nhuệ của ba ngàn môn phái, đang đi xuyên qua vùng biển này.’
Đám người thấy y tỉnh lại vội vàng tụ tập bên cạnh y. Lâm các chủ dò hỏi: “Năm xưa các ngươi đi qua vùng biển này đã thấy cái gì?”
Hứa Ứng thoáng chần chừ rồi đáng hoàng nói: “Một chiếc thuyền, gần như giống hệt chiếc thuyền mà chúng ta đang đi, trên thuyền còn có một con rắn lớn đang cuộn mình.”
Đám người ngơ ngác, thần sắc không biết là kinh ngạc hay sợ hãi hãi.
Sắc mặt Hứa Ứng cũng khá khó coi, bốn ngàn năm trước đúng là y thấy một chiếc thuyền lầu hệt như thuyền lầu Bồng Lai này, đi sượt qua thuyền của Tổ Long, suýt nữa va chạm.
Y khôi phục bình tĩnh, phát động Ngọc Hồ Chứng Đạo kinh, nhìn mặt biển xung quanh.
Chân tướng của vùng biển này lập tức hiện ra trước mắt y.
Chỉ thấy vô số thời không rối loạn như mặt kính không màu cắm ngổn ngang lộn xộn trên mặt biển, còn vùng biển này đang lơ lửng trên bầu trời sao, trải ra mênh mông bát ngát, không biết rộng lớn tới mức nào.
Mặt biển thông qua thời không rối loạn, kết nối với các thế giới lớn lớn nhỏ nhỏ!
Thuyền lầu xóc nảy kịch liệt, đi qua dưới một cánh cửa nguy nga, cánh cửa kia cực kỳ to lớn, gần như đặt song song với bầu trời.
Hứa Ứng ngẩng đầu, thấy ba chữ lớn: Nam Thiên Môn.
Lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Canh gác nghiêm ngặt, nhất định phải quan sát thật kỹ, không được để bất cứ ai lẻn vào!”
Thuyền lầu kia đi qua cánh cửa, Hứa Ứng nhìn xa lại, thấy hình như có tiên nhân đang đuổi theo phía này, nhưng khoảnh khắc sau lại có một tiếng nổ lớn vang lên, thuyền lầu rung chuyển dữ dội, lái vào một thời không khác.
Sắc trời đột nhiên tối đi, thời khắc này tất cả mọi người trên thuyền chỉ cảm thấy thiên địa đại đạo tịch diệt, hoàn toàn không còn uy lực. Thuyền lầu Bồng Lai cũng mất đi động lực chỉ có thể trôi dạt về phía trước theo quán tính.
Hứa Ứng trong lòng máy động, nhìn bốn phía xung quanh, chắc đây là vùng biển mà y và Từ Phúc từng tới, khu vực không còn Thiên đạo!
“Hứa Ứng, cuối cùng cũng chờ được ngươi!”
Phía xa, mặt biển ầm ầm nổ tung, trong bóng tối có một ma thần nguy nga đứng dậy, loáng thoáng thấy từng cánh tay cơ bắp dữ tợn múa lượn trên không trung,
Ma thần kia còn cách hơn trăm dặm đã duỗi cánh tay, chộp về phía thuyền lâu, giọng nói vang vọng: “Năm xưa ngươi và Từ Phúc lừa gạt ta, ta đợi ngươi ở đây đã bốn ngàn năm rồi, cuối cùng ngươi cũng trở về!”
“Vị ma thần đó vẫn chờ ở chỗ này?”
Hứa Ứng kinh ngạc, nhớ tới chuyện hơn bốn ngàn năm trước.
Khi đó y, Từ Phúc và tinh nhuệ của ba ngàn môn phái tới đây, cũng gặp phải thời không hỗn loạn. Lúc đó thuyền lầu của bọn họ chạy tới đây, mọi người phát hiện Thiên đạo không còn, tất cả đạo pháp thần thông đều mất hiệu lực, chỉ có thần thông của kiếp đầu mà Hứa Ứng nhớ lại vẫn còn uy lực.
Khi đó bọn họ gặp phải ma thần, ai nấy đạo tâm hỗn loạn, chém giết lẫn nhau.
Thời điểm đó tu vi của Hứa Ứng còn thấp, cho dù nắm giữ một bộ phận thần thông của Ứng gia nhưng vẫn khó mà chống lại ma thần này. Từ Phúc bàn điều kiện với ma thần, hứa hẹn chỉ cần thả cho bọn họ đi thì bọn họ sẽ mang Phương Trượng tiên sơn về, dâng lên cho ma thần.
Lúc đó hơn trăm đồng nam đồng nữ bị coi như con tin, ném cho ma thần này. Sau khi tìm được Phương Trượng tiên sơn mới dùng tiên sơn chuộc lại hơn trăm đồng nam đồng nữ.
Nhưng Hứa Ứng không mang tiên sơn về.
“Không ngờ tên này đợi tới bốn ngàn năm, kiên nhẫn thật đấy. Chẳng lẽ những đồng nam đồng nữ kia vẫn còn sống?” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Sở Tương Tương điều động pháp lực, định đối đầu với bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Cô phát hiện pháp lực của mình vẫn còn nhưng tất cả phù văn Thiên đạo trên người, tất cả cảm ngộ liên quan tới Thiên đạo đều không có tác dụng!
Thậm chí ngay cả áo choàng Thiên đạo mà Hứa Ứng tặng cho cô cũng hóa thành ảm đạm, không phát huy được năng lực gì.
Đây là thế giới không còn lại chút Thiên đạo nào, thế giới mà ma thần chưởng quản, trong thế giới này pháp tắc thiên địa đại đạo thịnh hành khắp Chư Thiên Vạn Giới lại hoàn toàn vô dụng!
Lâm Thiên Hoa sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn bàn tay từ trên trời giáng xuống. Hắn cũng không cách nào sử dụng pháp lực, nguyên khí lặng ngắt, đạo pháp thần thông đều không có uy lực như lúc trước.
Hứa Ứng nói: “Thất gia, ngươi lái thuyền đi!”