Thần linh còn đỡ, dù sao thần linh là được cúng bái thành thần, không phải thân thể máu thịt, chỉ có yêu tộc thành thần mới là thân thể máu thịt. Nhưng đám quan lại thị vệ kia đều là người, là môn sinh hay con cháu của Chu gia, mở được bí tàng Nê Hoàn, hoạt tính trong cơ thể hết sức dồi dào.
Hoạt tính trong người bọn họ nhanh chóng xói mòn, chỉ trong khoảnh khắc lại có bốn năm người bị hút thành xương khô!
Đám người đang giao chiến không khỏi ngây dại.
Tảng đá này hấp thu được hoạt tính từ mấy người, lông tóc cũng co giãn trở lại,hóa ra là từng mạch máu lớn nhỏ bất đồng, nhô ra từ trong máu thịt.
Những mạch máu đó dài ngắn không đều, vùng vẫy khắp bốn phía, bắt được một tảng đá khác thì tựa vào đó đi tới, truyền một phần hoạt tính sang.
Tảng đá này cũng lập tức mọc lông, vung vẩy khắp nơi, nắm lấy một yêu thần đang chém giết rồi ‘ăn thịt’.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời cực kỳ hỗn loạn, từng ‘tảng đá’ ngao du trên không trung, lông tóc bay bay, lùng bắt mọi người, cứ túm được là hút thành thây khô.
Thậm chí có người bị ép phải phải phi thân lên, định nhảy sang tiên sơn, nhưng lực lượng không đủ, kêu la thảm thiết rơi từ trên không trung xuống.
“Tiên giới này, chẳng lành!” Hứa Ứng thấy vậy sợ hết hồn.
Quả chuông lo lắng nói: “Đã có rất nhiều người đi vào trong ngôi miếu, nghe tiên nhân truyền đạo, hình như Ngoan Thất cũng tới đó.”
Hứa Ứng khẽ nhíu mày, đi tới tòa tế đàn thứ hai. Tế đàn này còn khá hoàn chỉnh, nó nằm ở chỗ giao nhau của hai đường núi, bên dưới là một khu vực bằng phẳng nhô ra khỏi vách núi, cực kỳ ngay ngắn.
Tượng thần đứng bên cạnh tế đàn, bốn cánh tay vịn bên rìa tế đàn, cúi đầu nhìn vào giữa, dường như ở đó có thứ gì thu hút ánh mắt hắn.
Vị thần này mọc ra bốn cánh tay, đầu đội cái mũ như đang cháy rực, mặt xanh nanh vàng, lưng mọc hai cánh, trên người có thanh long quấn quanh.
Tảng đá trên người hắn có màu vàng kim, ánh kim lấp lóe, cứ như toàn thân đều được chế tạo bằng vàng!
“Thần linh này đã luyện thành Kim Thân, còn cường đại hơn Thành Hoàng!”
Hứa Ứng thầm kinh ngạc, y từng thấy Linh Lăng Thành Hoàng Tiết Linh Phủ giao thủ với Chu Nhất Hàng, khi Thành Hoàng Tiết Linh Phủ sử dụng pháp lực, điện thờ bồng bềnh phía sau, vạn dân tụng niệm, khiến y có cảm giác chấn động và đè ép!
Nhưng bức tượng thần linh này còn khiến y cảm thấy bị đè ép nhiều hơn!
E là tu vi của hắn còn cao thâm hơn Tiết Linh Phủ, Kim Thân mạnh hơn một bậc.
Đứng từ xa có thể nghe thấy tiếng vạn dân tụng niệm, âm thanh lúc xa lúc gần!
Hứa Ứng đến gần kiểm tra, đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng long ngâm, một con rồng đá dài bốn năm trượng đạp lây mây khói màu xanh, nhanh chóng lao tới, gầm thét lao vào giữa Hứa Ứng và tế đàn!
Khi con rồng đá kia hạ xuống đất, khí hương hỏa lượn lờ xung quanh, không ngờ thân thể lại biến đổi, từ rồng hóa người, biến thành một nam tử đầu rồng thanh người, cao hơn một trượng, trên người lấp loáng ánh kim nhàn nhạt.
Trên thân thể hắn như vang lên tiếng đọc sách như có như không, là lời cẩu khẩn của chúng sinh, chẳng qua còn kém bức tượng thần linh đã hóa đá rất nhiều.
“Hứa Ứng, ta chính là Thạch Long Tử của văn miếu, phụng lệnh Thành Hoàng, bắt ngươi trở về!”
Long Thần Thạch Long Tử ngưng tụ khí hương hỏa thành phi kiếm, lơ lửng trước mặt, hờ hững nói: “Tốt nhất ngươi đừng kháng cự, vì Thành Hoàng dặn dò, có thể giết ngươi, bắt hồn phách ngươi về là được.”
Hứa Ứng đang định lên tiếng thì đột nhiên lại có hai tiếng long ngâm vang lên, hai con rồng đá từ trên trời giáng xuống, cũng hóa thành nam tử cao ráo đầu rồng thân người, một kẻ đứng bên trái sau lưng Hứa Ứng, một kẻ đứng bên phải.
Hai vị long thần này tụ khí thành kiếm, không nói một lời, giữ thế chân vạc với Thạch Long Tử.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung còn có một con rồng đá, chân đạp mây xanh, không ngừng bay lượn xung quanh, khóa đường đi của y.
Hứa Ứng nhận ra bốn con rồng đá này, là bốn con rồng được khắc trên cột đá ở Ninh Viễn văn miếu. Trong Ninh Viễn văn miếu có mấy cây cột đá lớn, cao mấy trượng, trên cột có rồng đá cuốn quanh. Những người đọc sách sẽ tới đó xin thi đỗ công danh, vì vậy trong khí hương hỏa của rồng đá mới có tiếng đọc sách.
Hứa Ứng cũng từng tới văn miếu, nhưng y vốn không phải người ham học, vì vậy không dâng hương.
“Ta giết Chu Nhất Hàng, giết Chu Dương, đều là dùng kiếm thuật.”
Hứa Ứng tụ khí thành kiếm, toàn thân bừng bừng kiếm khí, thản nhiên nói: “Bốn vị, các ngươi chưa từng làm ác, lại rất nổi tiếng trong giới đọc sách, đừng nên ép ta.”
Bốn gã rồng đá này trong lòng nghiêm nghị. thực lực của Chu Dương không chênh lệch mấy với bọn họ, Hứa Ứng giết Chu Dương, chứng tỏ thực lực của y đủ để giết chết bất cứ ai trong số bọn họ.
Nhưng Hứa Ứng giết chết Chu Nhất Hàng, thế nghĩa là Hứa Ứng ở cấp bậc Thành Hoàng!
Thành Hoàng luyện thành Kim Thân hưởng thụ hương hỏa trăm năm, pháp lực kinh người!
Tứ long bọn họ liên thủ cũng chưa chắc thắng được!
Hứa Ứng thầm lo lắng, lúc này thực lực của y còn chưa khôi phục, vừa rồi quả chuông chở y bay lượn, lại phải mượn nguyên khí của y để phi hành, vì vậy thực lực của y không những không tăng mà còn giảm.
Nếu bốn con rồng này cùng ra tay, không khéo y sẽ thất thủ.
Đột nhiên, Thạch Long Tử phịch một tiếng quỳ dưới đất, gương mặt mỉm cười quỷ dị, dập đầu lia lịa vơi tượng thần bốn tay, miệng lẩm bẩm gì đó, đều là giọng điệu cầu nguyện kỳ quái.
Hai gã rồng đá sau lưng Hứa Ứng lập tức biến sắc, đồng thời lạnh giọng nói: “Hứa Ứng, ngươi làm gì tứ đệ của ta?”
Hứa Ứng thầm vận nguyên khí, lắc đầu nói: “Ta chẳng làm gì cả!”
Một con rồng đá vừa đề phòng Hứa Ứng, vừa cẩn thận từng chút một rảo bước đi tới bên cạnh Thạch Long Tử, hô to: “Tứ đệ, đệ làm sao vậy? Ai ám toán đệ...”
Hắn đang định kéo Thạch Long Tử đứng dậy, đột nhiên trên mặt cũng nở nụ cười kỳ quái, quỳ sụp xuống đất, dập đầu như điên với tượng thần bốn tay, miệng tụng niệm lời cầu nguyện y hệt giọng điệu Thạch Long Tử.
“A Ứng, tượng thần và tế đàn này có gì đó quái lạ!” Quả chuông nói nhỏ.
Hứa Ứng cũng cực kỳ lo sợ.
Thần linh tụ tập tín ngưỡng và khí hương hỏa, đạt được thần thông mới có thể được tôn làm thần linh. Thạch Long Tử trong văn miếu hưởng thụ hương hỏa cường thịnh suốt bốn trăm năm, khí hương hỏa cực kỳ hùng mạnh, sao đột nhiên lại thờ cúng thần linh khác, trở thành tín đồ của pho tượng không có hồn phách này?
Hai gã rồng đá quỳ ở đó, tốc độ tụng niệm càng lúc càng nhanh, nụ cười trên mặt càng ngày càng méo mó, đột nhiên bộp bộp hai tiếng, cái đầu của Thạch Long Tử và một gã rồng đá khác đồng thời nổ tung từ trong ra ngoài!
Hứa Ứng vội vàng vận thần thức lau kính, mở Thiên Nhãn, chỉ thấy thần hồn của hai con rồng đá từ trong cái đầu vỡ nát bay ra, chui vào trong lồng ngực của tượng thần bốn tay trước tế đàn.
Tế đàn kia rất cao, che khuất ánh mắt bình thường của y, nhưng trong tầm mắt của Thiên Nhãn, mọi thứ trong tế đàn đều hiện lên rõ mồn một!
Chính giữa tế đàn có kết cấu như cái lò, có một hạt châu trôi lơ lửng trong lò, di chuyển lên xuống.
Thần hồn của hai con rồng đá đi tới chính giữa tế đàn, đột nhiên vỡ nát, hồn phi phách tán, chỉ còn lại một chút nguyên linh bất diệt bay vào hạt châu!
“A Ứng, cho dù trong khu vực Hi Di này có tiên nhân thì cũng là một tên tà kiếm tiên!”
Quả chuông hét lớn: “Hắn đang dùng hồn phách bất diệt nguyên linh để chế tạo Vạn Linh đan, tu bổ nguyên thần!”