Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 7 - Thân Thể Lục Bí 1

Hứa Ứng theo xà yêu đi về phía Ngô Vọng Sơn, xà yêu hiện đang ở Tần Nham Động, ngay dưới chân Ngô Vọng Sơn, chỉ có điều đường xá khá xa xôi.

Đi qua thôn xóm bên cầu Hoàng Nê, chỉ thấy phía xa có một nữ nhân cao hơn một trượng mọc ra bốn cánh tay đứng ở cửa thôn. Mỗi cánh tay của nữ nhân kia cầm một thanh bảo kiếm, đang nhìn khắp nơi xung quanh.

Đó chính là thần linh mà thôn xóm bên cầu Hoàng Nê thờ cúng.

“Mỗi người các ngươi canh gác ở giao lộ, tuyệt đối không được lười biếng!”

Nữ nhân kia phân phó các thôn dân, nói: “Cái gã tên Hứa Ứng kia chắc chắn sẽ đi ngang qua nơi này, không được để hắn chạy thoát!”

Hứa Ứng và xà yêu vội vã dừng bước, chỉ thấy ở mỗi giao lộ đều có người canh gác, thậm chí trong ruộng lúa ven đường cũng có người quan sát!

“Thành Hoàng đã hạ lệnh tất sát đối với ta!”

Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch loạn xạ, trước mắt bỗng thấy mông lung.

Thần linh ở Linh Lăng quá đông đúc. Linh Lăng có tám trăm ngọn núi, năm trăm sông ngòi, hồ nước, thêm cả các thôn trấn, số thần linh lớn nhỏ được thờ cúng lên tới hơn hai ngàn!

Nhiều thần linh như vậy, có thể nói là Hứa Ứng có chắp cánh cũng khó thoát, hầu như không cách nào chạy trốn tới Ngô Vọng Sơn!

Cho dù y chạy đi đâu cũng chỉ có đường chết!

“Nhìn ta đây!” Xà yêu cười hì hì, đột nhiên lao ra như mũi tên rời cung, phóng thẳng về phía thôn dân chặn đường.

Các thôn dân nhìn thấy con rắn lớn dài tới hơn ba trượng đang lao về phía mình, vội vàng vứt bỏ vũ khí trong tay, nhanh chân bảo chạy, kêu gào liên tục.

“Có xà yêu!” “Xà yêu ăn thịt người rồi!” “Một ngụm một người!” “Nương nương cứu ta!” “Nương nương bị ăn mất rồi!”

Hứa Ứng nghe tiếng hét này rất giống tiếng xà yêu.

Y nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng lao qua thôn xóm gần cầu Hoàng Nê này mà không làm kinh động bất cứ ai. Một lúc sau, xà yêu tới nơi, trên người có thêm hai vết thương bởi kiếm.

“Không vấn đề gì, thần linh của thôn xóm cạnh cầu Hoàng Nê chỉ là một ả đàn bà, chém ta hai kiếm, niệm tình ả là nữ lưu, không tính toán với ả.” Xà yêu rất rộng lượng nói.

Hứa Ứng nghiêm mặt đáp: “Đa tạ xà huynh cứu giúp. Còn chưa thỉnh giáo đại danh của xà huynh?”

Xà yêu ra vẻ đường hoàng nói: “Gia tổ tu luyện Tượng Lực Ngưu Ma Quyền, vì vậy lấy họ Ngưu. Khi ta sinh ra, phụ thân nói, loại rắn độc như chúng ta trong thời cổ đại được gọi là Ngoan, ta đứng thứ bảy cho nên đặt tên cho ta là Ngoan Thất.”

Hứa Ứng chần chừ trong chốc lát nhưng rồi không nhịn được nói: “Ngưu huynh, chữ Ngưu trong Tượng Lực Ngưu Ma Quyền ý nghĩa không phải tu luyện bản thân thành Ngưu Ma mà là khi tu luyện môn quyền pháp này, tinh thần sẽ như Ngưu Ma, không biết sợ hãi. Môn quyền pháp này không dính dáng gì tới trâu cả.”

Xà yêu Ngoan Thất thần sắc ngây dại, chớp chớp đôi mắt nói: “Ý ngươi nói là, gia tổ lý giải sai về Tượng Lực Ngưu Ma Quyền? Tên ta không sai, họ nhà ta sai?”

Hứa Ứng thăm dò: “Hay là, ngươi đổi tên?”

Xà yêu Ngoan Thất cười ha hả: “Gia tổ họ Ngưu, gia phụ họ Ngưu, chẳng lẽ ta lại quên nguồn quên gốc? Đại trượng phu đi không đổi danh ngồi không đổi họ, ta tên là Ngoan Thất.”

Còn cái họ Ngưu thì hắn ném ra sau đầu.

Dọc đường, bọn họ lại gặp phải thần linh tới từ các thôn xóm bao vây chặn đường, xà yêu Ngoan Thất lao lên phía trước, thu hút sự chú ý của thần linh, Hứa Ứng nhân cơ hội chạy trốn.

Những thần linh này cao hơn một trượng, dáng dấp cũng đủ loại hình dạng kỳ quái, có kẻ mọc ra bốn cánh tay, có tên sinh ra hai gương mặt, còn có mở mắt trên trán, cũng có mở mắt trong lòng bàn tay, giơ tay nhìn khắp bốn phía.

Bọn họ thường là hồn phách của người chết bám lên tượng thần, tiếp nhận thờ cúng của người sống, lâu dần có thần thông, có thể mượn thân thể tượng thần hành động như thường.

Hứa Ứng cố gắng tránh khỏi các thôn trấn, đi vào trong rừng núi ít dấu chân người. Chỉ có điều trong rừng núi cũng có miếu sơn thần, miếu thổ địa, trong đó cũng hay thờ cúng Sơn Thần và Thổ Địa, con suối trong núi thường có thủy thần sinh sống ở đó, bất cẩn một chút thôi là có thể kinh động tới bọn họ.

Những thần linh nơi rừng núi này thường là yêu tộc phong thần.

Bọn chúng là đại yêu tu luyện thành công, tu hành Thải Khí Kỳ tới tuyệt đỉnh, võ đạo cũng tu luyện tới tầng thứ bảy, có thể biến thành người, tiếp nhận chiếu chỉ chiêu an của Thành Hoàng, như vậy sẽ được phong làm sơn thần, thủy thần, nghe theo mệnh lệnh của Thành Hoàng.

Loại thần linh này cường đại hơn các thần linh ở thôn trấn, hơn nữa cực kỳ hoang dại, càng nguy hiểm!

Theo như lời xà yêu Ngoan Thất, bây giờ Hứa Ứng chỉ tương đương với đại yêu tu luyện thành công, còn kém xa cấp bậc yêu vương yêu thần.

Một người một rắn cố gắng tránh xa thôn xóm và miếu sơn thần, tốc độ chậm chạp, đến trưa mới đi được hai mươi dặm trong khu vực núi non.

Xà yêu Ngoan Thất ngửi ngửi, nói: “Hơi nước bên kia rất đậm, chắc chắn có nguồn nước!”

Hoa quả trong lòng Hứa Ứng đã bị ăn sạch, cũng khát khô cả cổ, bèn đi theo hắn. Không bao lâu sau tiếng nước suối vang lên, xà yêu Ngoan Thất đang định đi tới, lại đột nhiên dừng bước. Chỉ thấy phía trước dòng suối nhỏ này là một hồ nước, bên hờ hồ nước có một chiếc xe ngựa, hai chủ tớ đang múc nước.

Cách đó không xa chính là đường chuyển thư tín.

“Không có chuyện gì, là Liễu tư mã, Liễu đại nhân!” Hứa Ứng trong lòng hơi động, bước ra ngoài.

Trong xe ngựa của Liễu Tông Nguyên mang theo một cái rương dày cộp nặng trịch, dáng vẻ như sắp đi xa. Hứa Ứng đi tới cúi người nói: “Liễu tư mã định rời khỏi Linh Lăng hay sao?”

Liễu Tông Nguyên thấy y và xà yêu, hết sức ngạc nhiên, cười nói: “Hóa ra là Hứa Ứng tiểu huynh đệ. Ta nhận được chiếu thư của hoàng đế, triệu ta vào kinh.”

Hứa Ứng cũng vui mừng cho hắn, nói lời từ tận đáy lòng: “Lần này Liễu tư mã về kinh, chắc chắn sẽ được hoàng đế trọng dụng. Ta đọc ít sách, không biết nên nói ra sao, đại nhân cũng đã thấy mọi chuyện của dân chúng Vĩnh Châu rồi, chẳng mấy chốc là đại nhân thăng chức, mong ngài đừng quên bách tính Vĩnh Châu, có được hoàng đế trọng dụng, cũng nhớ để bách tính có chút cơm ăn.”

Liễu Tông Nguyên nghiêm mặt nói: “Tiểu huynh đệ yên tâm, lần này ta về kinh thành chắc chắn sẽ chặt đứt những tệ nạn cũ, giảm trừ sưu thuế, thúc đẩy cải cách, tái hiện hưng thịnh, không phụ lời nhờ vả của hương thân phụ lão!”

Hứa Ứng thầm cảm động, cúi người bái tạ: “Kẻ nơi dân dã xin đợi tin lành của Liễu tư mã.”

Liễu Tông Nguyên đáp lễ: “Không dám.”

Người hầu lấy nước xong, lái xe ngựa, nói: “Đại nhân, chúng ta mau đi thôi!”

Liễu Tông Nguyên lên xe, Hứa Ứng vẫy tay lưu luyến, nhìn theo xe ngựa đi xa.

“Liễu tư mã quan tâm tới thiên hạ, sau này cuộc sống khẽ khá hơn!” Hứa Ứng cười với Ngoan Thất nói.

Đáng tiếc, y không thể tiên tri.

Lần này Liễu Tông Nguyên vào kinh chẳng những không được trọng dụng, ngược lại còn bị xa lánh, sau đó bị giáng cấp về Liễu Châu, mấy năm sau thì tuyệt vọng qua đời, chỉ mới bốn mươi tám tuổi.

Bình Luận (0)
Comment