Lão đầy tớ áo đen bất đắc dĩ, mở lực lượng bí tàng, thần thức cực kỳ cường đại lập tức nâng hắn và Nguyên Vị Ương lên, hai người bước lên hư không đuổi theo Hứa Ứng.
Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, cực kỳ kinh ngạc nói: “Các ngươi dùng thần thức bay lên? Làm thế nào vậy?”
Nguyên Vị Ương nói: “Bí tàng của Nguyên gia ta là bí tàng Hoàng Đình, Hoàng Đình ẩn chứa thần thức vô lượng, phối hợp với công pháp Nguyên gia là có thể dùng thần thức phi hành. Chẳng qua ta còn chưa làm được.”
Hứa Ứng nói: “Mấy hôm nay ta vẫn đang thí nghiệm đạp kiếm phi hành, nhưng vẫn không thành công, có lẽ vì vận dụng thần thức không tinh diệu bằng ngươi. Ta ở Vô Vọng sơn làm yêu vương, có thời gian thì tới chỗ ta chơi, chúng ta có thể cùng nghiên cứu.”
Nguyên Vị Ương lộ vẻ vui mừng, nhìn về phía lão đầy tớ áo xanh. Lão đầy tớ áo xanh sắc mặt trầm xuống, chậm rãi lắc đầu.
Nguyên Vị Ương buồn bã.
Quả chuông chở Hứa Ứng tới sau miếu. Phía sau miếu là một bức tường màu đỏ thắm, quả chuông đang định bay lên trên thì đột nhiên thấy bức tường sau miếu nứt ra thành một cái miệng lớn, trong miệng đầy răng nhọn, rộng khoảng vài trượng!
Cái miệng kia há to, phun mười mấy bộ xương người và xương thú ra ngoài, lại lè cái lưỡi đỏ chót ra lưu luyến liếm một bộ xương trong đó rồi mới ném đi, cuối cùng là chậm rãi khép lại.
Hứa Ứng kinh hãi tới mức tim đập thùm thụp loạn nhịp, nhìn về phía Nguyên Vị Ương, sắc mặt Nguyên Vị Ương lại không hề thay đổi, cứ như không phát hiện ra điều gì.
Hứa Ứng hỏi nhỏ: “Nguyên huynh đệ, ngươi không sợ à?”
Nguyên Vị Ương nói: “Xưa nay người nhà luôn dạy ta, phải làm sao để núi Thái sơn sập ngay trước mặt mà vẫn không biến sắc, cho dù có sợ hãi cũng không được thể hiện ra.”
Hứa Ứng bật cười nói: “Thế thì có gì thú vị? Ngươi từng xuống sông bắt cá, móc cá chạch bao giờ chưa?”
Nguyên Vị Ương lắc đầu.
“Hôm nào ta dẫn ngươi xuống sông. Ta ở Vô Vọng sơn làm yêu vương, nếu ngươi có thời gian...”
Lão đầy tớ áo xanh sắc mặt âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, sợ Nguyên Vị Ương mà Nguyên gia bỏ bao công sức bồi dưỡng lại bị Hứa Ứng nói dăm ba câu kéo lệch đường.
Bên trên vách tường phía sáu căn miếu là nóc của cung điện trong miếu, quả chuông bay lên, Hứa Ứng nhảy từ trên chuông xuống, đạp lên mái ngói lưu ly leo lên trên nóc, bám lấy nóc cung điện nhìn xuống.
Nguyên Vị Ương thấy vậy, đang định bắt chước hắn nằm nhoài sau nóc nhà, lão đầy tớ áo xanh vội vàng ngăn hắn lại, trải một dải lụa mỏng màu xanh trên nóc rồi mới gật đầu ra hiệu.
Nguyên Vị Ương nằm nhoài trên tấm lụa xanh, tránh làm bẩn quần áo, vịn nóc nhà nhìn xuống.
Phía dưới, tiên quang bừng bừng, nhìn mà hoa mắt, một lát sau thị giác của hai thiếu niên mới khôi phục như trước. Chỉ thấy trong miếu có mấy trăm người, đều đang ngồi nghiêm chỉnh vận hành một pháp môn kỳ lạ.
Còn bên dưới tiên điện là một tầng tiên quang xoay tròn như kiếm, bao phủ một vị na tiên vĩ đại.
Vị na tiên này ôn hòa như ngọc, siêu phàm thoát tục, có thần vận mà thần ma không có, có phong thái mà na sư thiếu hụt.
Hắn tạo cho người ta cảm giác trong trẻo thấu triệt, như hòn đá nhỏ trong đầm nước, không dính thứ gì, không nhiễm bụi trần. Chỉ nhìn hắn một cái, Hứa Ứng chợt cảm thấy trong lòng mình như đất hoang sau cơn mưa, cỏ dại um tùm, đều là tạp niệm của bản thân, vẩn đục hỗn độn.
Chỉ khi đứng trước gương sáng không dính bụi trần, mới biết trong lòng mình đầy dơ bẩn hôi thối. Hiện giờ y cảm thấy trong lòng mình cực kỳ xấu xí, không thể che nổi nỗi xấu hổ của mình.
“Vị na tiên tiền bối này, tâm cảnh cao vợi, không dính tạp niệm trần tục, chỉ có tâm cảnh tiên nhân, vượt xa phàm phu tục tử.” Hứa Ứng không nhịn được thán phục, không ngờ vừa rồi mình và quả chuông cùng chỉ trích na tiên này là tà na tiên, đúng là tội ác tày trời.
Bên dưới vang lên giọng nói hiền lành nho nhã của na tiên: “Cái này ngươi cũng không hiểu? Ngươi tu hành thế nào... Khốn kiếp! Ta nói cái này cơ mà, không phải cái này! Ngươi muốn ta tức chết hay sao... ta bảo ngươi vận hành công pháp theo chiều ngược, bảo ngươi vận hành hai vòng rưỡi, ngươi vận hành thế nào? Ngươi đi thuận chiều hai vòng, rưỡi đâu? Rưỡi của ngươi đâu?... Ta dạy ngươi như thế à? Đúng là khốn nạn!”
“Tính tình na tiên này có vẻ hơi nóng nảy, ai làm hắn tức tối đến vậy?” Hứa Ứng thò đầu ra đằng trước, muốn thấy rõ tình hình bên dưới.
Đột nhiên, một con rắn lớn đỉnh đầu mọc sừng sắc mặt mê man ngẩng đầu lên. Con rắn này con dày hơn vại nước, đầu còn to hơn bàn bát tiên, ngóc đầu lên cao tới ba bốn trượng, vừa vặn đối diện với Hứa Ứng.
Hứa Ứng ra hiệu im lặng, Ngoan Thất hiểu ý, rụt đầu về nói: “Tiên nhân, tư chất của ta hơi ngu dốt, nhưng đệ tử rất kiên trì, chắc chắn sẽ học được!”
Hơi thở của na tiên áo trắng phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, tiếp tục giảng kinh.
Hứa Ứng dùng thần thức làm kính, lạnh lẽo phát động Thiên Nhãn, nhìn về phía vị na tiên áo trắng bên dưới.
Na tiên áo trắng như có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn lên trên. Hứa Ứng thấy được gương mặt na tiên, chỉ cảm thấy mấy chữ “quân tử như ngọc” cùng lắm cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Na tiên áo trắng mỉm cười với y, Hứa Ứng dùng Thiên Nhãn quan sát, na tiên áo trắng mỉm cười với y, đột nhiên, trong mắt mũi tai miệng đều có máu tươi chảy ra ồ ạt!
Gương mặt na tiên vốn ấm áp như ngọc lập tức trở nên dữ tợn khủng khiếp, như lệ quỷ dưới âm phủ!
Một con lệ quỷ lúc chết vô cùng thê thảm!
Hứa Ứng lập tức cảm nhận được oán khí oán niệm ngập trời, bóp méo tâm linh, khiến người ta phát điên!
Y lại cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, như muốn đông cứng thân thể và hồn phách của y.
Hứa Ứng hai mắt ứ máu, thần thức rối loạn, thậm chí lúc này trên bầu trời của khu vực Hi Di cũng có máu huyết chảy xuống cuồn cuộn, như từng thác máu.
Nhưng ngay lúc này, Thuần Dương dị hỏa mà thiếu nữ trong quan tài lưu lại trong cơ thể y lại tỏa ra ánh sáng, ánh lửa cực kỳ rực rỡ. Máu đen trên bầu trời lập tức bị nung tới mức vang lên tiếng xì xì, tỏa ra từng luồng khói rồi nhanh chóng biến mất!
Lúc này oán khí oán niệm mà Hứa Ứng cảm nhận được mới tiêu tan!
“Người chết! Là người chết!”
Hứa Ứng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào na tiên áo trắng, trong lòng hò hét điên cuồng: “Na tiên này là một người chết! Một người chết oán niệm ngập trời!”
Lúc này na tiên áo trắng lại cười nói: “Tiểu bằng hữu từ bên ngoài đến, sao phải trốn bên trên! Ta mở đàn truyền đạo, không quan tâm chủng tộc gì, tu vi ra sao, đều có thể tới học.”
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, vẫn kiên trì nói: “Tiên nhân, đệ tử ở trên này là được, nghe rõ ràng hơn.”
“Được được.” Na sư áo trắng không nói tiếp, quay đầu đi.
Ngay thời khắc hắn quay đầu, Hứa Ứng thấy sau đầu hắn có một vệt sáng, kéo dài từ sau đầu tới cổ.
Dưới quần áo sau lưng hắn cũng có ánh sáng mơ hồ.
Hứa Ứng nhìn qua ánh sáng, trái tim đập thùm thụm loạn nhịp, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, môi khô khốc.
Na tiên áo trắng này, hóa ra là cái xác không, chỉ còn lại tấm da và y phục này.
Ánh sáng đó là làn da hắn nứt ra, là hào quang do kiếm quang thẩm thấu ra ngoài!
Bên dưới túi da kia hoàn toàn không có máu thịt gì, dường như có ai đó cắt một đường sau đầu hắn, sau đó đổ côn trùng vào cơ thể hắn, ăn sạch máu thịt xương cốt lục phủ ngũ tạng của hắn!
Lại như có người bắt lấy hắn, dùng dao sắc cắt từ sau gáy của hắn tới cuối xương cụt, lột da hắn ra, lấy sạch máu thịt, lại cho da của hắn mặc quần áo, đặt ở đây, khiến hắn trông như vẫn còn sống!
Hứa Ứng cố gắng duy trì gương mặt mỉm cười, giọng nói run rẩy: “Tiểu Thất, đừng học nữa, mau đi ra đi, mặt trời sắp xuống núi rồi...”
“Ta còn chưa học được [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] của tiên nhân...”
Ngoan Thất ngẩng đầu lên nói: “Tiên nhân nói chắc chắn sẽ dạy cho ta. A Ứng, ngươi đầu óc thông minh, xuống học đi!”