Trạch Nữ Biến Thái Tung Hoành Mạt Thế

Chương 12.2

Lão đầu Phú Lục vừa nhìn thấy Trần Trang đã hít thở không thông, sắc mặt kích động. Lão run rẩy quỳ xuống dưới chân cô, ánh mắt lóe sáng.”Ngài... chẳng lẽ ngài chính là người được nhắc đến trong lời tiên tri...”

Khoa học đi đến tận cùng thậm chí có thể tính ra quỹ tích của vận mệnh, đưa ra những lời tiên tri chính xác. Trước khi chết, tiên tri sư cuối cùng đã nói ra lời tiên tri vô cùng lớn mật:“8000 năm sau thế giới này sẽ gặp phải một thảm họa hủy diệt, sẽ có 1 nữ thần xuất hiện, dẫn dắt nhân loại lúc đó cùng với những người còn sống sót của văn minh chúng ta chiến thắng!”

Phú Lục nhận ra, nguồn năng lượng ôn hòa lưu chuyển xung quanh Trần Trang chính là Thần lực của riêng dòng họ Chủ Thần Thần Quốc - Mẫu Thần mới có.

Mẫu Thần có 1 người con gái - Thần nữ Phi Thiên, chẳng lẽ cô gái này là hậu duệ của Thần nữ kia?

Chỉ là Phi Thiên...

Phú Lục cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, thế nhưng lão chỉ là một trí năng nhân tạo, một số việc lão cũng không rõ. Nhất là những sự việc năm xưa, hầu hết mọi người đều mù mờ.

Trần Trang nghi hoặc, liếc nhìn lão đầu Phú Lục nọ. Cô không tin tưởng vào mấy lời tiên tri quái quỷ kia! Con người chỉ nên tin tưởng vào thực lực của chính bản thân mình!

Nhưng mà, không phải không có khả năng... Cô vụng trộm liếc nhìn Trần Phương, thấy vẻ mặt vô tâm vô phế như mớ ngủ của Phương, khe khẽ thở phào.

Ba mẹ đã từng nói, Phương đặc biệt. Mà cô tồn tại, để trở thành một phần sức mạnh cho Phương. Ngay từ ngày đầu tiên con bé ra đời, ba mẹ đã giao phó nó cho cô, và cô cũng rất hạnh phúc vì điều đó.

Đứa em gái này của cô nên luôn luôn ngây ngốc như vậy, người vô tâm, sẽ khó bị tổn thương. Bởi số mệnh của Phương trong miệng ba mẹ, chính là sẽ vô cùng khó đoán.

Hơn nữa, những ngày đó nó đã quá khổ cực rồi! Một đứa bé thánh thiện như tờ giấy trắng, bị giày vò trong phòng thí nghiệm vô nhân đạo kia đến 2 năm, tâm trí có lẽ đã sớm trở nên khác người mất rồi.

Có lẽ, cái gọi là nữ thần kia...

Phú Lục nhìn chi đội ngũ này, sắc mặt kì lạ. 6 người này, 5 người trong đó đều bất phảm, thậm chí còn vô cùng nghịch thiên. Thế nhưng cô gái luôn trùm một bộ đồ đen kia - người mà luôn luôn được bảo vệ một cách vô hình giữa chi đội ngũ, lại là một người không có gì đặc biệt!

Thậm chí 1 tia dị năng cũng không có. Cơ thể được cường hóa khá mạnh, thế nhưng không có chút sức mạnh hay dị năng nào thì làm sao trở thành Tân nhân loại đây? Cô ta cũng chẳng hề có thiên phú Ma Pháp hay Võ Thuật, theo định nghĩa thông thường chính là một cái phế vật gì cũng không có!

Quá kì lạ!

Ông nghi hoặc vuốt vuốt râu.

Trần Phương vụng trộm móc móc gỉ mũi rồi trét lung tung lên người Nguyễn Dự. Cô hoàn toàn bỏ lơ ông già kia, trong mắt cô, mấy cái vật dụng máy móc bay bay xung quanh hấp dẫn hơn 1 ông già khô khan nhiều!

Cho dù cô không có dị năng, cô vẫn có thể sống tốt nhá!

Hơn nữa, so với việc 1 ngọn lửa thiêu rụi hay 1 mũi tên băng đâm chết kẻ thù, cảm giác tra tấn hắn, khiến hắn sợ hãi, điên loạn đến chết vẫn thú vị hơn nhiều.

Trần Phương chớp chớp đôi mắt trong sáng đến thuần khiết, trong đầu đang suy nghĩ đến 101 cách khiến người ta đau đớn đến phát điên. Cả 3 tên đàn ông đứng xung quanh cô không tự chủ được rùng mình 1 lát. Kì lạ, tại sao bọn hắn lại cảm thấy sợ hãi nhỉ?

Phú Lục nhìn cả nhóm một lượt, lông mày rung rung. Lão thật sự muốn ném tên Thần sứ đi chỗ khác, thế nhưng nể mặt Nữ thần tương lai, lão không chấp nhặt nữa!

“Di tích này vốn là 1 trại huấn luyện quân sự cấp vương bài của văn minh máy móc chúng ta. Nay các ngươi tiến vào đây, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi tiến vào huấn luyện. Nếu các ngươi vượt qua, sẽ nhận được phần thưởng tương xứng.” Phú Lục vẫy vẫy tay, ném thẳng cả 6 người vào một cái hố sâu.

“Trước tiên, là khảo nghiệm cá nhân!”

Hố sâu đóng lại.

Phú Lục thở dài một tiếng, buồn bã. Thế nhưng lão chưa kịp than thở, một cánh cửa đột ngột xuất hiện, hai bóng người từ từ tiến vào.

À không, là 2 người lớn và 1 đứa bé.

“Thần... Thần sứ????” Phú Lục muốn ngất rồi! Đầu năm nay Thần sứ là rau cải trắng trên đường hay sao vậy???

Đã vậy còn là một đứa nhóc tì vắt mũi chưa sạch nữa chứ!

“Ông mới là Thần sứ! Cả nhà ông mới là Thần sứ!” Như Ngọc nhe hàm răng trắng tinh, phóng ra một mũi tên băng sắc nhọn.

Cậu mới là người ghét nhất đám Thần sứ kiêu ngạo kia a! Nhất là tên kia! Tên Thần sứ kiêu ngạo chết tiệt!!!

Đậu Trạch nhanh chóng vuốt vuốt đứa bé đang xù lông, thật là, lúc xù lông lên cũng đáng yêu ghê cơ! Hồ Nhân ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Phú Lục, đánh giá lão đầu trên dưới một hồi.

Lão ngoan đồng!

Xì poi nè:

Khảo nghiệm cá nhân: Tâm lý ám ảnh bắt đầu
Bình Luận (0)
Comment