Mặt hồ lạnh như băng, giống như là vô số dao găm sắc bén.
Không biết qua bao lâu Trần Trường Sinh mới tỉnh lại, muốn mở mắt nhưng lại bị nước hồ đánh tới đau nhức đành phải nhắm lại, hắn không biết tình huống bây giờ như thế nào, chỉ biết mình đang lướt trong hồ nước với tốc độ khó tưởng tượng, thông qua cảm giác từ tay truyền đến, xác nhận Hoàng Chỉ Tán cứu mình một mạng.
Hoàng Chỉ Tán là vật chết, vì sao có thể tự hành động? Với hắn mà nói, đây không phải là chuyện khó lý giải.
Ở trước mơ hồ có kiếm ý truyền đến khiến hắn mơ hồ đoán được ra, nhưng vẫn không thể liên hệ giữa đạo kiếm ý kia với Hoàng Chỉ Tán —— đạo kiếm ý kia hẳn thuộc về kiếm trì trong truyền thuyết, biến mất ở Chu Viên mấy trăm năm, mà Hoàng Chỉ Tán là vật năm đó Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly xin Vấn Thủy Đường Gia chế tạo, thời gian chênh lệch, theo đạo lý không thể có liên hệ gì mới đúng.
Lại trôi qua thêm một lúc, hắn dần tỉnh táo hơn, khó khăn điều chỉnh tư thế để mắt hé mở một đường nhỏ, nhìn quang dực cách đó không xa mới biết vẫn còn nguy hiểm, đồng thời thương thế bắt đầu rõ ràng, sự đau đớn truyền vào thức hải khiến hắn khó chịu tới cực điểm.
Hoàng Chỉ Tán không ngừng xoay tròn với tốc độ cao, tựa cánh quạt thuyền tây kéo hắn với tốc độ cao chạy lướt đi, hồ nước tối đen lạnh giá không ngừng đánh thẳng vào thân thể hắn, mang đến thêm nhiều thống khổ, đến tột cùng phải chạy tới bao giờ? Hoàng Chỉ Tán muốn dẫn mình đi đâu?
Đột nhiên, hắn phát hiện hồ nước biến mất, đồng thời rất nhiều âm thanh truyền vào tai mình.
Đó là tiếng hồ nước phá vỡ, là tiếng côn trùng kêu to, âm thanh bạo lệ có phần non nớt! Tiếng huýt gió hẳn là đến từ rất xa, vì sao lại cảm giác như gần ở bên tai?
Chỗ tối đen này là đáy hồ sao? Không, đó là bầu trời đêm, tối như vậy là vì Chu Viên không có sao.
Nơi này là hồ nhỏ cách Mộ Dục hơn mười dặm.
Tối nay hồ nhỏ nhìn thấy huyết hỏa chiến đấu, nghe tiếng phượng hót, được hỏa dực chiếu sáng lên, lúc này lại nghe thấy tiếng chim tước rít gào, sự bình tĩnh vừa khôi phục đã bị phá vỡ.
Hoàng Chỉ Tán chuyển động, mang theo Trần Trường Sinh phá hồ lướt đi.
Hồ nước lướt qua thân thể của hắn vẩy khắp xung quanh, hình thành một mảnh vải nước rũ xuống.
Trần Trường Sinh tỉnh táo lại, biết mình rốt cục đã rời khỏi hồ nước đáng sợ, chỉ không biết vẫn ở trong Chu Viên hay ở bên đầm lạnh kia.
Ngay sau đó, hắn phát hiện mình đi tới bầu trời đêm, hồ nhỏ biến thành nhất cái gương, cao cách mặt đất vài chục trượng.
Đột nhiên từ sâu trong hồ nước lên tới bầu trời đêm cao cao, dù là ai cũng kinh ngạc thất thần.
Ngay vào lúc này, hồ nước lại phá vỡ, đôi quang dực hóa thành lưu quang đuổi tới, cánh nhọn khép lại, hóa thành một đao sắc bén giã vào ngực và bụng hắn
Âm thanh vang lên.
Trần Trường Sinh tâm huyết cuồn cuộn, suýt nữa phun ra máu nhưng cưỡng ép nuốt xuống.
Vừa trọng thương lại bị đòn nghiêm trọng, hắn cũng không thể tiếp tục chống đỡ.
Nắm Hoàng Chỉ Tán, hắn tựa như một con diều đứt dây, bay về phía bầu trời đêm.
Đợi bay đến chỗ cao nhất sẽ lại rơi xuống mặt đất, đó chính là lúc chết?
Nghĩ vậy hắn hôn mê, trước lúc hôn mê, hắn đột nhiên cảm giác được bầu trời đêm trở nên sáng ngời.
Đây không phải ảo giác lúc sắp chết mà là bầu trời đêm thật sự được chiếu sáng.
Đem bầu trời đêm chiếu sáng là một đôi hỏa dực.
Không phải quang dực của hai nữ tử đuổi giết hắn mà là! hỏa dực.
Hỏa dực duỗi ra trong bầu trời đêm, rất lớn, tản ra ngọn lửa ấm áp mà thánh khiết.
Vì thế, thiếu nữ trong đôi hỏa dực có phần nhỏ xinh.
Hỏa dực phá đêm bay tới, ngay lúc Trần Trường Sinh sắp rơi xuống chỗ chết liền bắt được hắn, sau đó tiếp tục bay lên cao.
Hai nữ tử đuổi giết Trần Trường Sinh không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, quang dực chấn động bay về sau, sau đó nhớ tới tiếng khổng tước rít gào thì càng thêm sợ hãi, không chút nghĩ ngợi, gần như thiêu đốt sinh mạng, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng bay tới chỗ có tiếng huýt gió.
Nam Khách từ vách đá nhảy xuống, như một tảng đá lăn càng lúc càng nhanh, tiếng gió gào thét bên tai nhưng không xua được nét hờ hừng giữa hai chân mày, về phần càng gần mặt đất và tử vong, đối với nàng không có bất kỳ ý nghĩa nào, bởi vì nàng thấy rõ hai thị nữ đã ở dưới đỉnh Mộ Dục chờ đợi.
Lặng yên không tiếng động, hai nữ tử tiếp lấy Nam Khách, sau đó hóa thành một đoàn quang ảnh, hòa tan trong quang dực, giống như là mây nhập vào bầu trời xanh, quang dực lúc trước đuổi giết Trần Trường Sinh đột nhiên bừng sáng, bên cạnh thoa chút màu lục kỳ dị phảng phất như từ linh thể biến thành thật thể.
Cánh chim màu lục sau lưng Nam Khách chậm rãi đong đưa, nàng vẻ mặt hờ hững nhìn bầu trời, xác nhận phương vị thì không chút do dự vỗ hai cánh đuổi theo, đôi cánh xanh vỗ lên hai cơn lốc ở vách đá, màn đêm vang lên tiếng xé gió khủng bố rồi cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa.
Nhân loại hay ma tộc có thiên phú huyết mạch, cùng Yêu tộc biến thân thoạt nhìn có chút tương tự, nhưng trên thực tế khác nhau rất lớn, thiên phú huyết mạch thức tỉnh chia làm bốn giai đoạn, lúc đầu thức tỉnh ở chỗ huyết mạch, lần thứ hai thức tỉnh ở linh hồn, nói đơn giản là sau khi giác tỉnh, người tu hành và thiên phú huyết mạch hòa làm một thể, cũng không phân biệt nhau rõ ràng.
Liên tục hai ngày hai đêm không ngủ nghỉ, cuối cùng không địch lại Nam Khách và lão giả đánh đàn liên kết, bình tĩnh nhảy vào vực sâu, trước nỗi sợ tử vong, Từ Hữu Dung thành công thức tỉnh lần thứ hai, linh hồn phượng hoàng tỉnh lại, huyết mạch của nàng và thân thể tương dung tương sinh, thần thức vừa động hỏa dực đã giương lên trong bầu trời đêm.
Nhưng cái này cũng không đại biểu nàng đột nhiên đã có được năng lượng đốt cháy toàn bộ thế giới, nàng lúc này vẫn trọng thương, độc của Nam Khách vẫn không ngừng tàn sát làm tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, cho nên nàng không bay về đỉnh núi cùng Nam Khách quyết sinh tử mà bay đi thật xa, nàng hiện giờ rất cần trị liệu và chải lông.
Nhưng mà nàng thật không ngờ, rời khỏi Mộ Dục không lâu, ở cách hơn mười dặm thấy một hồ nhỏ, còn thấy một cuộc chiến đấu khác, nàng chỉ nhìn thoáng qua đã biết có hai người phá mặt nước lao ra, thân thể liên kết, lưng có quang dực là thị nữ của Nam Khách, như vậy người bị các nàng đuổi giết là ai?.